Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến làm việc bên cạnh Vương Nhất Bác rất chăm chỉ, hai người họ rất vui vẻ nói chuyện với nhau. Tuy nói là làm việc nhưng Vương Nhất Bác đều làm hết không giao cho Tiêu Chiến bất cứ việc gì, cậu chỉ đơn giản là pha cafe rồi đứng nhìn hắn kí hồ sơ, duyệt bản thiết kế. Đến giờ về thì Vương Nhất Bác sẽ chở Tiêu Chiến đi ăn tối xong mới chở cậu về đến nhà. Tiêu Chiến nhìn chiếc xe hắn đi xa rồi vui vẻ quay đầu vào trong
- Tiêu Chiến..._Vu Bân đứng trước mặt cậu hình như là anh mới từ trong nhà đi ra. Tiêu Chiến nhìn anh hơi bất ngờ rồi lại cười tươi
- Vu Bân, anh sang chơi với mẹ em à?
- Anh đang đợi em về, anh có chuyện này muốn nói._Vu Bân khuôn mặt man mác buồn nhìn Tiêu Chiến
Hai người ngồi ở công viên gần nhà cậu. Anh mang cho cậu một lon nước ngọt rồi ngồi cạnh cậu một hồi
- Anh...muốn nói gì?
-...Hai ngày nữa anh và chị sẽ qua Hàn Quốc sống và làm việc cùng ba mẹ tại đó... .
- Sao? Sao anh lại đi đột ngột như vậy?_Tiêu Chiến ngạc nhiên quay sang nhìn Vu Bân
- Em có muốn đi cùng anh qua bên đó không? Ở đó, anh có quen một người trong giới kinh doanh nên nếu em đồng ý đi cùng, anh sẽ giới thiệu em với họ..._Vu Bân nhìn cậu đầy hi vọng
-..._Tiêu Chiến im lặng nhìn xuống lon nước trên tay. Cậu đã hứa sẽ chờ Vương Nhất Bác, nhưng cậu cũng không nỡ từ chối Vu Bân, Tiêu Chiến biết Vu Bân thích cậu nên thật sự không nỡ khiến anh buồn.
- Xin lỗi, nhưng em không thể đi...
-..._Vu Bân vẻ mặt thất vọng nhìn xuống mặt đất, trầm lặng một hồi thì lên tiếng
- Vì Vương Nhất Bác à?
-...
- Không trả lời xem ra là đúng rồi nhỉ? Tại sao thế? Tại sao anh ở bên cạnh em, lo lắng cho em, chăm sóc cho em, luôn tìm mọi cách để em được vui, có thể quên được hắn ta...Anh cũng đã rất thích em...Em và hắn rõ ràng hai người không cùng một thế giới, hắn đã có vợ rồi!!! Sao em lại...._Anh khóc rồi, vừa khóc vừa nói ra hết những điều trong đầu anh nghĩ, tim không ngừng thắt lại đầy đau đớn.
- Xin lỗi, là em không tốt. Nhưng em vẫn còn yêu em ấy rất nhiều nên không thể rung động bởi ai khác...xin lỗi anh..._Tiêu Chiến đứng dậy ôm lấy Vu Bân. Chàng trai này quá tốt bụng nên cậu thật sự không muốn làm Vu Bân tổn thương nhưng thà thật lòng còn gieo hi vọng
Vu Bân khóc lớn hơn, ôm lấy cậu chặt hơn. Lần cuối rồi...đây sẽ là lần cuối anh ôm cậu.
==================
Hai ngày sau tại sân bay. Vu Bân cùng Trịnh Sảng còn có Tiêu Chiến đến tiễn hai người. Trịnh Sảng ôm lấy cậu liên miệng nói không muốn rời xa cậu còn tiếc cho Tiêu Chiến và Vu Bân không đến được với nhau, chị ấy vẫn chưa biết chuyện về Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
- Đến giờ bay rồi. Thôi, bọn chị đi đây! Hức...em nhớ ở lại bảo trọng sức khoẻ đấy, lâu lâu cũng liên lạc với chị._Trịnh Sảng buông Tiêu Chiến ra lau khoé mắt rồi đi vô trong trước
Vu Bân và Tiêu Chiến nhìn nhau cậu mỉm cười dịu dàng còn anh thì gượng cười đi đến xoa đầu cậu
-...Em nhất định phải hạnh phúc nhé... .Tạm biệt, anh đi đây.
- Anh cũng mau kiếm người phù hợp mà yêu đi... .Tạm biệt anh..._Tiêu Chiến nhìn anh vào trong mắt bỗng nhiên thấy cay. Tiêu Chiến rất buồn khi anh đi như vậy, anh đã giúp đỡ và chở che cho cậu rất nhiều lần. Cậu lau đi nước mắt đi ra ngoài sân bay thì thấy Vương Nhất Bác đang đứng đợi. Vừa thấy cậu, hắn chạy đến mặt lo lắng hỏi
- Anh khóc đấy à? Đừng có khóc. Có em ở đây rồi._Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng tuy có hơi ghen khi Tiêu Chiến khóc vì người khác nhưng suy đi nghĩ lại lúc không có hắn ở đây Vu Bân chính là người ở bên Tiêu Chiến chăm sóc, lo lắng cho cậu
- Không phải em nói bận việc công ty à?_Tiêu Chiến đẩy nhẹ Nhất Bác
- Em hôm nay nghỉ một ngày, biết thế nào anh cũng buồn khi tên kia đi. Tuy em cũng có chút hơi ghen tị với ảnh, nhưng cũng không thể để anh buồn. Thế nên cả ngày hôm nay em sẽ dắt anh đi chơi khắp nơi luôn._Vương Nhất Bác đưa tay lau nước mắt cho Tiêu Chiến rồi dắt cậu ra xe.
- Em đúng là trẻ con..._Cậu cười hạnh phúc nhìn Nhất Bác rồi vào xe ngồi
- Vậy anh có muốn làm chuyện người lớn không?_Vương Nhất Bác vô sỉ cúi người vào trong nhìn cậu
- Lái xe đi, đồ ngốc_Tiêu Chiếc nhéo bên má hắn, đẩy hắn ra
- Haha, em đùa thôi.
Vậy là từ giờ cậu không thể gặp được Vu Bân nữa, mất đi người bạn tốt. Không ai lắng nghe Tiêu Chiến tâm sự nữa, đúng là có hơi buồn nhưng cũng rất hạnh phúc khi có Vương Nhất Bác lại ở bên cạnh cậu...
=======================
🍜: Vài chap nữa cho end! Sẽ ra truyện mới nhưng không biết có nên tiếp tục là Bác Chiến hay không nữa 🤔 Tại tôi thấy các anh hết thính nên dần dần tôi cũng hơi tắt hứng xíu :< giờ tôi đanh định cày lại TTL để lấy cảm hứng này 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro