Chương 8 (phần2): Tình Yêu Từ Một Phía Kết Thúc Thế Nào Cho Viên Mãn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bành Tổng, trả người!" Vương Nhất Bác không hề vòng vo, phong thái khác hẳn ngày trước, thập phần trầm lắng nhưng vô cùng rõ ràng, từng chữ một đều rất rõ...

Cả lễ đường đều bị một câu của Vương Nhất Bác làm cho kinh hồn. Đường đường là gia chủ của một dòng họ 10 đời danh giá, vậy mà lại đích thân đến đây cướp dâu! Trung Quốc ai mà không biết chuyện tình của Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, nhưng đã rất lâu rồi báo chí không còn đăng tin thế nên ai cũng đinh ninh hai người họ đã đổ vỡ, đầu tháng lại hay tin Tiêu Chiến cùng Bành Sở Việc kết hôn lại càng tin rằng Tiêu Chiến có mới nới cũ, ai ai cũng nghĩ anh cùng Vương Nhất Bác đã kết thúc hoàn toàn!

Miệng lưỡi thế gian... Thập phần cay nghiệt!

Gương mặt Bành Sở Việt ngày một đen hơn, không lộ bất cứ cảm xúc nào! Chính Sở Việt cũng không ngờ, Vương Nhất Bác vậy mà ngang nhiên xông vào lễ đường...cư nhiên đòi người trước thiên hạ... Quả nhiên không nên đánh giá thấp con người này!

Bỗng, thanh sắc trên gương mặt Bành Sở Việt biến động, đôi con ngươi hiện rõ sự ngỡ ngàng, hàng chân mày bất giác chau lại... Người trên tay hắn, khẽ động đậy....

Do đâu? Tại sao? Vì nghe được thứ thanh âm quen thuộc sao? Là vì sâu trong tiềm thức Tiêu Chiến đã đợi được người anh muốn thấy nhất...?

Tiêu Chiến! Vương Nhất Bác có là gì!
Tại sao với hắn em lại có chấp niệm sâu đến vậy?! Tại sao em không một lần nhìn thấy tâm ý của tôi!?

Thế nhưng Bành Sở Việt rất nhanh chóng thu lại bộ dáng trầm tĩnh ban đầu, đôi con ngươi vẫn luôn rũ xuống nhìn người trong tay. Hồi lâu cất cao giọng, thanh âm không hề có chút gì thiện chí, phủ bỏ hết tất cả những hành động cùng lời nói lúc nãy của Vương Nhất Bác, Bành Sở Việt ngang nhiên dùng bộ dạng không biết gì, lạnh lùng giả tạo niềm nở tiếp đáp

"Vương Thiếu đã không ngại đường xa đến dự hôn lễ. Lễ sắp thành, mời yên vị!"

"Vừa hay Vương thiếu tôi đến lấy người không đến xem người thành hôn! Bành Tổng cả đời là người trí tuệ khôn lường, xin đừng giễu cợt mà không hiểu thành ý của Vương Nhất Bác tôi!" Vương Nhất Bác chính là đang châm biếm Bành Sở Việt gian xảo, ngay trước mặt khách khứa, từng lời nói của cậu chính là mỗi nhát dao găm sâu vào Bành Sở Việt! Vương Nhất Bác chính là đang làm hắn mất đi thể diện

Cả không gian lại chìm vào yên tĩnh. Vương Nhất Bác vẫn luôn hướng ánh mắt về con người đang được Bành Sở Việt nhấc bổng trên tay. Tiêu Chiến dù đã trang điểm rất kĩ nhưng ở anh vẫn thấp thoáng sự nhợt nhạt do bệnh tật mang lại, anh trở nên hốc hác. Còn đâu nữa con người đầy sinh lực của trước kia?

Vương Nhất Bác chau hàng chân mày, tay cuộn tròn, cậu không thể giữ được bình tĩnh khi thấy người mình yêu nhất đang từng ngày bước chân vào cõi chết, thu lại bộ dáng cao lãnh, thanh âm vô cùng khắc nghiệt

"Bành Tổng, người ở đâu thì nên trả lại đúng vị trí! Người của Vương gia mời Bành Tổng trả lại!"

"Khi nào là người của Vương gia? Nhẫn cưới trên tay cũng đã xác minh Tiêu Chiến từ giờ là người của Bành gia chính thống, Vương Thiếu sao lại bảo Tiêu Chiến là người nhà họ Vương, hai người đoạn tình đã dứt, Bành Sở Việt tôi biết Vương thiếu còn bất mãn, nhưng tuổi trẻ bồng bột, tôi không so đo! Xin đừng làm khó, mời về!"Bành Sở Việt không chút đôi co, thanh âm thập phần bình tĩnh, giọng nói trầm tĩnh đều đều vang lên

"Ngài nói vậy là sai rồi, thưa Bành Tổng! Mẹ tôi từ lúc bắt đầu đều không tỉnh, chưa từng thề nguyền hay khẳng định là người của ngài! Chiếc nhẫn trên tay cũng là do ngài tự ý tháo ra mà không cần biết mẹ tôi có thuận hay không! Từ đầu đến cuối đều là ngài làm, theo lý hôn sự chỉ một người thề nguyền thì không được chấp nhận, như vậy làm sao ngài có thể khẳng định mẹ tôi là người của ngài?"

Từ ngoài bất thình lình lại truyền đến thanh âm của một đứa bé, giọng nói tuy còn non nớt nhưng thật giống với Vương Nhất Bác, lý lẽ cùng giọng điệu đều rất uy nghiêm, không hề tầm thường như những đứa trẻ khác

Một đứa bé tầm 7 tuổi bước vào, dáng người cao vô cùng khả ái, gương mặt hiện rõ phong thái của bậc đứng đầu, theo sau là Hạ Quản, theo sau nữa là cả chục vệ sĩ của Vương gia tiếp bước

Dừng chân nơi Vương Nhất Bác đang đứng, Trịnh Phồn Tinh càng thẳng lưng, đôi mắt nhìn thẳng vào con người cao lớn phía trước không chút dè chừng sợ hãi, chắc nịch lên tiếng

"Mẹ tôi vẫn là người của Vương gia, xin Bành Tổng trả người!"

"Xin Bành Tổng trả người!" hàng loạt người Vương gia phía sau đều hô theo Trịnh Phồn Tinh, tư thế đứng nghiêm thẳng không hề sợ hãi cúi người

Phong thái này chính là đòi người... Đâu phải đến xin lại người!

Cả không gian nặng trở nên nặng nề đến vô cùng... Khuôn mặt Bành Sở Việt tối sầm lại

Thật không lường được, người nhà họ Vương vì Tiêu Chiến mà đến mặt mũi cùng danh dự cũng chẳng cần

Hơn hết là Trịnh Phồn Tinh, thằng bé này chỉ mới vài tháng mà cốt cách lại trở nên uy vũ đến vậy, so với cha nó... Có lẽ hơn a!

Cả quan khách trong lễ đường thật cũng không khỏi bỡ ngỡ về Trịnh Phồn Tinh, thằng bé là ở cạnh Vương Nhất Bác tức cũng là người nhà họ Vương, gọi Tiêu Chiến là mẹ, tức cha chính là Vương đại thiếu gia!!! Thật đúng là câu chuyện thú vị a!!!

Không gian vẫn yên tĩnh, không khí nặng nề đến lạ, có người vì vậy mà chịu áp lực liền thấy không ổn, đứng lên với nụ cười thương mại

"Bành tổng, thật ngại quá, tôi nghĩ mình nên về trước!"

Là một gã đàn ông tầm trung trên người trang phục vô cùng lịch thiệp, cúi người chào liền rời khỏi. Những người khác thấy vậy, cũng dần đứng lên, ồn ào từ biệt, quay bước hướng thẳng ra phía cổng chính

Sắc mặt Bành Sở Việt mỗi lúc một đen, lòng dấy lên sự phẫn nộ cùng cực! Bao nhiêu công sức, Kết quả chính là bị đám người nhà họ Vương phá sạch trong tích tắc

Tiếng xôn xao ồn ào dần thưa, cuối cùng là yên tĩnh. Lễ đường chỉ còn lại mỗi Bành Sở Việt, Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Trịnh Phồn Tinh cùng người Vương gia và cả nhóm XNine cùng quản lý của họ

Không khí mỗi lúc một nặng hơn, không gian không biết từ bao giờ trở nên quỷ dị đến lạ, lạnh đến rợn người

Đoạn, Bành Sở Việt nhất gót, quay lưng về sau, nhẹ nhàng đặt người trên tay nằm trên mặt đất, song, cởi áo khoác ngoài lót đầu để Tiêu Chiến không bị đau! Từng cử chỉ đều ôn nhu, đều đong đầy sự yêu thương!

Đoạn, Bành Sở Việt đứng thẳng người, thu lại bộ dáng ôn nhu để hiện rõ phong thái băng lãnh, đôi con ngươi đầy oán hận, quay người hướng thẳng về Vương Nhất Bác

Dừng chân, từ phía túi quần đằng sau Bành Sở Việt rút ra một khẩu súng Korth Combat*.Cả người trong đó không khỏi kinh hãi

"Bành Sở Việt, cậu điên à!"

"Sở Việt, bình tĩnh!"

Thế nhưng Bành Sở Việt lại không mảy may đến lời của đám người nó, một mực hướng thẳng đôi con ngươi về Vương Nhất Bác

"Súng này còn một viên! Vương thiếu, tôi cùng cậu mỗi người tự dùng nó, nhắm thẳng đầu mà bắn, mỗi người một lượt, đến cuối cùng người nào còn sống, người đó có được Tiêu Chiến!"

"Baba! Không được!"

"Bành Sở Việt cậu điên rồi, ngàn vạn lần không được Vương Nhất Bác!"

Thế nhưng chính Vương Nhất Bác cũng chẳng màn đến lời những người đó, chỉ nhìn vào thanh súng mà cười lạnh! Cược cả mạng sống vì người mình xem là xứng đáng thì có gì ghê gớm! Chẳng phải việc đáng sợ hơn cái chết, chính là không có Tiêu Chiến bên cạnh sao?

Đúng, rất đúng, đối với hai con quỷ thì phải dùng cách điên rồ để lấy được người thương! Vốn là quỷ thì cần gì sợ chết, vốn là quỷ thì bên cạnh rất cần một thiên thần bao bọc!

"Ai trước?"

"6lần bắn! Tôi trước!"

Dứt lời, Bành Sở Việt giơ cao thanh súng, để ngang đầu, bóp cò...

Cạch... !

Viên đầu tiên không có đạn

Thảy thanh súng sang Vương Nhất Bác, cả khối người nơi đó đều bị một cảnh tượng làm cho rợn người! Muốn can, nhưng vốn dĩ không còn hiệu lực, muốn khuyên, nhưng giờ đây nói gì cũng đều là vô ích

Thanh súng lại giương cao ngang đầu, bóp cò

Cạch.....

Viên thứ hai không có đạn

Súng lại vào tay Bành Sở Việt

Viên thứ ba.. Vẫn không có đạn

Cứ vậy cả hai luân phiên nhau, động tác rất dứt khoác, không chút sợ hãi hay do dự, cầm súng là bóp cò

Viên thứ tư từ Bành Sở Việt... Không đạn

Viên thứ năm từ Vương Nhất Bác...Không đạn!

Súng được thảy gọn vào tay Bành Sở Việt, giờ đây trong lễ đường đều dồn hết ánh mắt vào hắn, 5 phát vừa rồi đều không có đạn, vậy thì đây chính là lần đạn sẽ bắn ra.

"Sở Việt.. Không... Cậu đừng như vậy... Thua thì bỏ.. Đưa người là được!" Triệu Lỗi đối diện mà cả người đều nín thở, toát hết mồ hôi, thanh âm khẽ run nhìn vào Bành Sở Việt

"Đưa người là được!" Vương Nhất Bác đứng đó, ánh mắt vẫn không khỏi to ra, thật không tin được Bành Sở Việt vậy mà thật sự muốn chết

Sở Việt thản nhiên, chỉ thấy trên môi hắn vẽ ra nụ cười thập phần cay đắng, song, giơ thanh súng lên ngang đầu, tay để ngay cò súng, khép lại đôi con ngươi, khép lại cả tâm tư 15năm! Hắn ta vậy mà chấp nhận cả việc chết vì không có Tiêu Chiến

"V... Việt.... Đừng... Đừng.. Bóp..!"

Bỗng, thanh âm ấm áp đầy quen thuộc vang lên, thế nhưng rất yếu, xen lẫn giọng nói chính là hơi thở nặng nhọc cố gằn lên từng chữ.

Những người nơi đó ai nấy đều dồn ánh mắt về người phía sau lưng Bành Sở Việt. Là thân ảnh gầy gò đang từng chút gượng dậy cùng với đôi con ngươi long lanh nước mắt! Tiêu Chiến đã tỉnh

Vương Nhất Bác không khỏi vui mừng liền chạy về phía Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đỡ anh lên, bao trọn vào lòng, cả Trịnh Phồn Tinh cũng vui đến khóc chạy lại ôm lấy Tiêu Chiến

"Chiến, về thôi!" thanh âm Nhất Bác có hạnh phúc, có xót xa vì cảm nhận rõ hơn về cơ thể gầy gộc hốc hác của anh, Tiêu Chiến cứ như không còn sinh lực

Thế nhưng thứ cậu nhận lại được chính là cái lắc đầu của người thương

Trong vòng tay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn khó khăn gằng ra từng chữ

"Việt... Đừng bóp cò.... Đủ rồi...!"

Vẫn là Bành Sở Việt, hắn vẫn đứng đó, vẫn cúi mặt nắm chặt thanh súng tay. Lại nghe được thanh âm Tiêu Chiến vang lên nói mình, Bành Sở Việt lúc này mới quay đầu, nhìn anh mà nuối tiếc vô vàn, từng bước thật chậm đi về phía anh. Đoạn, khẽ quỳ một chân xuống, đặt đôi bàn tay to lớn lên đôi gò má hốc hác, trầm lắng

"Tỉnh rồi thì tốt!"

"Đùng bóp cò!"

"Em lúc nãy là đều biết, đúng không?"

Cả cơ thể Tiêu Chiến run rẩy, nhấc đôi tay áp vào tay Bành Sở Việt, khẽ gật đầu

Đúng, từ Khi nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã tỉnh! Thế nhưng không thể nào mở lời hay gượng dạy được! Nằm đó anh đều nghe tất cả, đều biết tất cả... Thế nhưng đến viên thứ 6 của Bành Sở Việt, Tiêu Chiến biết chắc con người hắn nói là làm thế nên viên đạn đó chắc chắn sẽ được ghim thẳng vào đầu Bành Sở Việt... Đến lúc này, Tiêu Chiến mới cố gắng dùng hết lực gượng dậy, dùng tất cả mọi khả năng mà mở lời

Bành Sở Việt cả mặt đều đỏ, hốc mắt trở nên đỏ hơn

"Lần này em là vì tôi thế là tôi mãn nguyện lắm rồi!"

"Đ.. Đừng!"

"Tiêu Chiến, đời người chỉ có vài chục năm, nhưng lại có những người cũng chỉ thực sự sống đúng nghĩa mấy tháng hoặc mấy năm trong đó. Cũng giống như những tháng ngày có em đời tôi mới thực sự ý nghĩa. Em luôn cầu để thoát khỏi tôi, vậy giờ đây tôi toại nguyện nhưng hãy để tôi ích kỉ thêm lần nữa, cầu em hãy khắc sâu bóng hình tôi ngày hôm nay vào tim em, mãi mãi trường tồn!"

Vuốt nhẹ lấy đôi gò má thân thuộc, Bành Sở Việt đứng dậy, từng bước di chuyển ra khỏi cổng chính. Đi lướt qua từng người từng người một trong lễ đường, Bành Sở Việt vẫn luôn là bộ dáng lãnh khốc, thế nhưng vừa bước ra khỏi cánh cửa, hai hàng nước mắt không màu đã tự do lăn dài xuống từ khóe mắt

Con xe, bắt đầu di chuyển! Để lại người trong lễ đường với không khí vô vàn sự bi thương!

Nước mắt của Tiêu Chiến tuôn ra rất nhiều, anh thương Sở Việt! Tuy biết đó không phải loại tình cảm yêu đương, tuy anh vẫn luôn nhắm mắt nhưng tất cả anh đều cảm nhận được! Bành Sở Việt rất yêu anh! Tiêu Chiến một phần nào đã thấu được nỗi lòng của con người tàn khốc kia

"Chiến, chúng ta sở về nhà thôi!" Vương Nhất Bác ở đó vẫn bao bọc lấy Tiêu Chiến, thấy bộ dáng anh như vậy ít nhiều gì cũng hiểu được

Tiêu Chiến mệt mỏi, khẽ gật đầu rồi khép lại đôi mi, tựa vào lòng ngực Nhất Bác, để cậu thản nhiên nhấc bổng!

Chúng ta trở về thôi!

Lệ của Tiêu Chiến vẫn rơi: Bành Sở Việt, kiếp này tôi nợ em!
-----------
"Bành tổng, ngài muốn đi đâu!"

"Biển!"

Bành Sở Việt ngồi đó, trên tay vẫn là thanh súng, an nhàn trả lời

"Sau khi đến, cứ truyền đại một thông tin gì đó!"

"Vâng!"

Người lái xe im lặng, chốc lát khẽ lên tiếng

"Như vậy, có đáng không?"

"Tín ngưỡng đã không còn, ánh sáng cũng tàn lụi, đời này, không còn gì luyến lưu"

Con xe cứ vậy mà mãi lăn bánh, người trên xe tâm tư yên tĩnh, có lẽ đã chuẩn bị cho một kết thiếu thật tốt đẹp

Trên thế giới có rất nhiều chuyện, đều rất khó khăn, mà buông tha cho một đoạn cảm tình làm cho người ta quyến luyến, quả thực gian khổ như móc ra nội tạng của bản thân. Bởi vì nếu một người đã muốn ở trong lòng, người đó sẽ luôn ở đó, trong kí ức, trong tầm mắt, trong phòng, còn có cả trong viễn cảnh của tương lai. Đến một thế giới khác, em sẽ tìm anh, thực hiện những tâm tư còn sót lại, sẽ không bỏ lỡ anh càng sẽ không dại khờ để anh tìm được một Vương Nhất Bác!

Con xe dừng lại, người lái xe bước ra, điềm nhiên gập mình cuối chào người bên trong, rồi ung dung bước về sau

ĐOÀNG..!!!!

Tiếng súng vang lên inh trời, người lái xe bỗng đứng lại rồi khẽ bước tiếp: Thế giới mới, ngài nhất định hạnh phúc!
----------------
Tình là luyến ái si mê, là viễn tưởng được hạnh phúc nhưng khi thức tỉnh tâm tính đã lành, họ lại nhận ra chỉ cần người họ yêu hạnh phúc. Như vậy là đủ!
Cũng có thể hạnh phúc cuối cùng mà họ mong đợi nhất, chỉ là cùng với người mình yêu sớm sớm chiều chiều bên nhau, mãi mãi, trọn đời hoặc từ đâu đó mỉm cười trao người đó đến với người mình yêu!

Tình yêu từ một phía, thế này có lẽ đã quá viên mãn a!

----------
Chú thích
Korth được làm bằng một loại thép đặc biệt, công thức chế loại thép này được giữ độc quyền, nó cực kỳ chắc, bền và trông rất bóng bẩy. Súng giữ việc sạch sẽ khi hoạt động lâu hơn so với các loại súng ổ xoay khác, bụi khói thuốc súng sót lại sẽ ít bám được vào và bị đẩy ra ngoài theo cách nào đó để với 300 viên đạn được bắn mà vẫn chưa cần phải làm vệ sinh súng.

Ổ đạn của súng được đẩy sang một bên khi cần nạp đạn. Nút mở ổ đạn nằm ngay phía sau búa điểm hỏa, chỉ việc đẩy nó lên và ấn ổ đạn sang bên trái. Khi đã đẩy qua một bên ổ đạn có thể dễ dàng được tháo ra và thay ổ đạn mới vào nếu thấy cần còn không thì ổ đạn có một que đẩy tất cả vỏ đạn cũ ra ngoài ở phía trước. Hệ thống nhắm cơ bản của súng là điểm ruồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro