Chương 9: Tuổi 21, Em Có Cả Thế Giới - Là Tiêu Chiến (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó sau khi về đến Bắc Kinh cả ba người cùng nhau ăn tối. Thế nhưng, cho dù ở thời gian địa điểm nào, Trịnh Phồn Tinh không ngừng bám lấy Tiêu Chiến... Thậm chí còn bắt anh đút ăn... Thậm chí còn hôn lấy anh...

Lại nói khi về đến nhà, thằng bé vẫn không rời anh khắc nào, xem Vương Nhất Bác như không khí, nằn nặc đòi tắm cùng anh... Hơn hết, còn bắt anh ngủ cùng!

Vương Nhất Bác sớm đã ôm hận tại sao lại đem thằng nhóc ranh ma đó về, lại còn ghen tức sao Tiêu Chiến cứ nuông chiều nó mãi thế, lại vì nó mà bỏ mặc mình, thật sự chửi bản thân không thể một phát đem nó đi nướng... Một ngày đáng nhớ, lại vớ phải cả con kì đà.... Gương mặt Vương Nhất Bác cứ vậy càng đen hơn!

Trời đã khuya, Nhất Bác vẫn chính là không ngủ được, cậu cứ thế mà ngồi trên giường, gương mặt đầy những tia hắc tuyến

Chợt, tiếng mở cửa phòng lại vang lên, người bước vào không ai khác là Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác vẫn chưa ổn, im lặng cuối đầu không nói lấy một lời. Tiêu Chiến đã để ý từ hồi còn trên xe a! Nhưng chính vì Phồn Tinh cứ bám lấy khiến anh không thể đến gần cậu được. Lúc nãy vừa dỗ thằng bé ngủ, anh lập tức sang đây. Quả nhiên vẫn là bộ dáng ấy, không khá lên được.

Tiến lại gần, Tiêu Chiến đặt tay lên đầu Nhất Bác, người hơi cuối xuống

"Nhất Bác, đừng giận anh"

"Em không có"

"Em là có!"

"Anh đi lo cho thằng nhóc đó đi! Cả ngày hôm nay chẳng phải cả hai rất thân sao?"

Tiêu Chiến ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, cười khổ: thằng bé này lại có lúc ấu trĩ đến vậy!

"Nhất Bác, anh không thể có con, anh xem thằng bé như con mình mà chăm sóc, ba chúng ta giờ là người một nhà, em đừng như vậy, cho dù như thế nào, người nắm lấy vị trí đặc biệt trong tim anh, chẳng phải chỉ có Vương Nhất Bác sao!"

Vương Nhất Bác mặt đỏ đến tận tai, liền ôm lấy Tiêu Chiến, nhanh chóng đưa anh vào trong lòng, gục mặt lên vai, nhỏ giọng

"Anh không được thương nó hơn em!"

"Anh thương em nhất!"

Tiêu Chiến cười thật tươi, áp một tay mình lên má Vương Nhất Bác, đoạn, cả hai nhìn thẳng nhau. Đôi con ngươi trở nên long lanh, trong đõ có sự yêu chiều.... Cũng có sự ham muốn. Nhất Bác thầm nuốt nước bọt, một tay đỡ eo, một tay áp vào má Tiêu Chiến... Từ từ... Từng chút một tìm lấy môi người thương, đến khi cả hai cảm nhận được hơi thở gắt gao từ nhau, liền không cưỡng lại mà vội vàng chiếm đoạt.

Chạm nhẹ môi thì làm sao đủ, Vương Nhất Bác hung hăng dùng lưỡi tách lấy đối phương, dần dần tiến sâu vào khuấy đảo. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên ngao ngán mùi dục vọng.

Vương Nhất Bác vốn không còn kiên nhẫn, liền nhấc bổng Tiêu Chiến, đặt anh ngay ngắn dưới thân mình. Đôi mắt long lanh của cả hai lại chạm nhau, Vương Nhất Bác liền rũ mi, âm trầm

"Tiêu Chiến, em xin lỗi, em không chịu được nữa!"

Tiêu Chiến ôn hòa, cười ấm áp mà choàng lấy cổ cậu, ghì xuống mà dịu dàng bảo

"Nếu là Vương Nhất Bác, anh tình nguyện!"

Đến đây, Nhất Bác làm sao kiềm nổi con thú trong người mình, liền tự tại để nó chui ra. Cậu gắt gao hôn lấy Tiêu Chiến, cả môi và lưỡi đều không ngừng khuấy đảo bên trong anh. Tiếng thở dốc của cả hai bắt đầu vang lên, ngập cả căn phòng. Luồng tay vào áo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng cởi ra. Đôi môi từ lúc nào đã hạ đến phần eo mảnh khảnh ấy, rồi lại trượt lên chiếm tiện nghi hai cúc hoa hồng hào. Thanh âm Tiêu Chiến vốn ngọt lại trầm ấm, vậy mà ngay lúc này đây, khi anh bị dục vọng kiểm soạt, liền cao giọng phóng đãng. Điều này càng khiến Vương Nhất Bác cao trào ham muốn đến tột đỉnh.

Cậu nhanh chóng tiến đến hạ thân Tiêu Chiến, quỳ gối giữa hai chân anh, liền nhướng người thầm thì "Đừng sợ, không đau, không đau", dứt lời, Vương Nhất Bác từ trán anh một đường hôn xuống. Mi tâm, chóp mũi, hai gò má, bờ môi, cằm. Yết hầu, xương quai xanh, ngực, bụng... Cuối cùng, là hạ thân anh.

Tại đó, Vương Nhất Bác không ngừng trêu vuốt ve nơi riêng tư của người thương, càng khiến thanh âm Tiêu Chiến đã cao càng cao hơn, thật đúng là yêu nghiệt, dáng vẻ động tình của anh đều phơi bày ra trước Nhất Bác, thường ngày Tiêu Chiến đã khiến cậu kiềm hãm đến phát điên, vậy mà ngay lúc này đây, anh lại càng trở nên quyến rũ ma mị đến vậy, bất giác sự ham muốn càng tăng đến đỉnh điểm.....

Bỗng Tiêu Chiến mở to mắt, "A" một tiếng thật to rồi trực diện nhìn lấy Vương Nhất Bác. Cảm giác mà anh nhận được là một ngón tay thon dài, theo bản năng khép lại hai chân, song cảm giác nơi riêng tư lại ngày càng căng lên. Vì ngón thứ hai cũng vừa mới chen vào. Không đợi Tiêu Chiến thốt lên lời nào, hơi thở nóng gắt của Vương Nhất Bác đã ghé sát tai anh, thanh âm trầm đục khó khăn vang lên

"Bảo bối ngoan, thả lỏng!"

Đôi con ngươi ứa nước mắt, Tiêu Chiến liền ngoan ngoãn theo lời cậu mà thả lỏng. Ngay thời khắc đó, anh lại cảm nhận được ngón thứ ba của ai đó đang thô bạo khuếch trương mình ra. Nước mắt trực trào, cùng với hơi thở nặng nhọc mà lên tiếng

"Nhất Bác, đau...đau a!"

Nhất Bác không khỏi đau lòng khi thấy anh khóc như vậy, nhưng đã đến bước này, bắt cậu dừng, thà một dao đâm lấy còn cảm thấy thoải mái hơn.

Vương Nhất Bác cuối thấp người, vừa nói vừa thở gấp nhưng vẫn đầy sự yêu chiều dỗ dành

"Bảo bối ngoan, một chút nữa sẽ ngừng đau, như vậy khi đưa hạ thân của em vào, anh sẽ không còn đau!"

Tiêu Chiến gật đầu, ra là vì sợ mình đau. Vương Nhất Bác này tuy dục vọng đã chiếm toàn bộ con người cậu, nhưng thứ mà khiến Nhất Bác không bao giờ quên: KHÔNG ĐƯỢC LÀM TIÊU CHIẾN BỊ THƯƠNG!

Tiêu Chiến hơi thở dần giản ra, tại vị cũng không còn căng thẳng, liền thuận theo người kia mà thả lỏng. Quả thật không lâu, cơ thể anh lại bị khoái lạc chiếm giữ. Vương Nhất Bác không bỏ lỡ thời cơ, liền đưa ba ngón ra ngoài, thô lỗ chiếm lấy khoan miệng bé nhỏ, gập chân anh lên.. Đưa chính mình vào

Thân thể hai người gắt gao kề sát, ngực đập thình thịch, hơi thở hỗn loạn. Thanh âm Nhất Bác trầm đục, cười tà đạo nhìn lấy Tiêu Chiến đang bị khoái lạc chiếm hữu. Thật không ngờ, anh trên giường lại phóng đãng đến vậy. Bộ dạng này chỉ duy Nhất Bác mới được nhìn thấy, không bất cứ ai có thể động vào Tiêu Chiến. Nghĩ đến đây, sự kích thích lại tăng, nhịp đẩy của Vương Nhất Bác ngày càng nhanh, ngày càng mạnh, ngày càng thô bạo.

Cả hai đều là lần đầu tiên, thế mà không cần bất cứ vật gì trợ giúp cũng có thể cuồng nhiệt đến vậy

Tiêu Chiến thanh âm ngày càng cao, ngày càng cảm nhận được nơi đó của Nhất Bác lại nóng và to hơn, tuy là lần đầu, nhưng có lẽ là do 3ngón lúc nãy của Nhất Bác giúp anh không ít, nên giờ đây, ngoài sự sung sướng anh chẳng nghĩ thêm được gì. Cả hai cứ vậy cùng hòa làm một

Đoạn, Nhất Bác lật người Tiêu Chiến, từ phía sau mà hung hăng đâm vào. Thanh âm anh như nghẹn lại, làm sao diễn tả được hết sự tha hóa này. Cùng với hơi thở và tiếng rên ma mị, Tiêu Chiến lại càng muốn nhiều hơn

"Nhất.... Nhất Bác.... Nhiều hơn nữa... Cho anh.. Cho anh nhiều hơn nữa!"

Cổ họng Vương Nhất Bác nghẹn ứ, đâu thể ngờ tiểu yêu tinh này vậy mà lại phóng khoáng tuông ra những lời dâm đãng đến vậy! Thật khiến ai kia muốn trào máu a! Cũng thật khiến ai kia ngày càng si mê, ngàng càng yêu con người mảnh mai này chết được!

Nhịp đẩy Nhất Bác càng tăng mạnh thêm, tiếng va đập cùng tiếng rên của cả hai vang vọng khắp cả căn phòng

Đỉnh điểm đã đến, Nhất Bác cuối người xuống thì thào

"Bảo bối, tất cả đều cho anh!"

Dứt lời, Nhất Bác thúc mạnh cú cuối cùng, thanh âm Tiêu Chiến cao hơn, dòng cổ dịch tự do phóng ra, phía trong lại cảm nhận được sự ấm nóng của ai đó.

Ôm lấy anh vào lòng, cả hai cứ vậy mà thở, Tiêu Chiến vì mệt mỏi mà cư nhiên chìm vào mộng đẹp. Vương Nhất Bác yêu chiều nhìn bé thỏ con đã thuộc về mình say giấc, liền cười ôn nhu hôn lên mi tâm của anh, đoạn, ghét sát tai anh thủ thỉ

"Bảo bối, mộng đẹp!"

Tuổi 21 này em đã có được cả thế giới, là Tiêu Chiến!"

Cứ vậy mà ôm, kéo chăn bao phủ người anh, yên ổn chìm vào giấc ngủ

Từ khóe môi của Tiêu Chiến, khắc lên một nụ cười đầy ấm áp: Nhất Bác! Hảo mộng
----------------
Trịnh Phồn Tinh thức giấc liền không thấy mama, nhanh chóng rời giường đi tìm, thật đúng lúc thanh âm của mama thằng bé lại cao trào phát ra từ phòng ai kia. Phồn Tinh chững lại một hồi, chốc, liền thở dài

"Không làm phiền mama cùng baba làm chuyện người lớn, trẻ nhỏ nên ngoan ngoãn về phòng!"

Đoạn, liền quay người hướng về phòng mình mà đi. Leo lên giường, ngoan ngoãn đắm chăn đi ngủ!
-----------------
Hôm nay, cả ba người đều thật mệt nha!
----------------

Đôi lời tác giả
Không biết kiểu này đã hài lòng các vị chưa a!

Nên chuẩn bị tinh thần thôi, phía sau nữa, không còn cẩu lương đâu nha😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro