ƠN TRỜI! THOÁT Ế RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa tiền thừa cho khách hàng cuối cùng, Chiến gật đầu chào tạm biệt người khách ấy, rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp quán và sắp xếp lại bàn ghế trong quán.

Dọn dẹp xong, Chiến vươn vai một cái, sau đó đấm đấm mấy cái vào lưng cho bớt mỏi, rồi mới tháo tạp dề vắt lên vách và đóng cửa quán đi bộ về nhà.

Vừa bước chân vào nhà, Chiến ngửi được mùi canh chua và cá kho. Cậu vội chạy vào bếp rửa tay dưới vòi nước, rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn lia lịa. Cả ngày ở ngoài quán chạy tới chạy lui bưng nước, khiến cho cái bụng của cậu sôi sùng sục.

Thấy con trai ăn như lũ quét, dì Mẫn lên tiếng nhắc nhở:

- Ăn từ từ thôi. Ăn nhanh quá coi chừng bị bao tử à.

Chiến vừa múc canh chan vào chén cơm, vừa trả lời:

- Nguyên một ngày con tự làm ông chủ, tự làm phục vụ, tới giờ này mới được về. Đói muốn rã ruột luôn mẹ kêu con ăn chậm.

Dì Mẫn lắc đầu, rồi bới thêm một chén cơm nữa cho Chiến:

- Cái gì mày nói cũng được. Ăn lẹ đi rồi lên lầu tắm.

Lấp đầy cái bụng rồi, Chiến lên phòng lôi hết sổ sách ra tính toán thu nhập cuối tháng của quán. Thấy thu nhập tháng này của quán không dưới một trăm triệu, cậu lấy một phong bì chia phần tiền nhập hàng và tiền đóng thuế vào đó. Số còn lại cậu để riêng ra một bên. Khi nào đủ tiền cậu sẽ mở rộng quán và thuê thêm người giúp.

Hiện nay quán nước của Chiến chỉ được có mười bàn thôi, mà khách đến uống chủ yếu là uống trà sữa và mua đem về. Nên cậu không cần phải thuê người phụ quán.

Tính toán một hồi, Chiến tìm thấy một tờ giấy vẽ thiết kế nội thất trong quán, bên dưới góc giấy là ngày tháng cậu ghi chú lại.

Thì ra, quán nước của Chiến đã hoạt động được năm năm rồi, nhưng mà cậu vẫn chưa đủ tiền mở rộng quán.

Hồi lúc mới tốt nghiệp khoa thiết kế đồ họa, Chiến tận dụng máu kinh doanh di truyền từ gia đình. Vậy là cậu quyết định làm liều, đập ống heo mở một quán trà sữa và tự mình thiết kế bên trong quán, cho giảm chi phí.

Lúc mới mở quán, thời gian đầu Chiến không thu lời được bao nhiêu, nhưng nhờ cậu chịu khó tìm tòi học hỏi. Nên chỉ sau hai năm, quán trà rữa của cậu cũng bắt đầu đông khách dần dần và thu nhập quán cũng bắt đầu nhiều hơn.

Chiến tắm xong, liền mở điện thoại lên vào game PUBG chơi vài ván.

Mới vừa mở máy lên, thì Chiến nhận được một đống thông báo của một người bạn mới quen qua game.

Nội dung tin nhắn không có gì gọi là đặc biệt. Chỉ đơn giản là người bạn đó mời Chiến vào game chơi với anh ấy vài ván.

Thấy vẫn còn sớm, Chiến chấm nhận lời mời và sau một hồi chơi game, thì cậu mới biết người bạn mình mới quen bữa giờ tên là Kiệt, quê của anh chàng ở ngoài Đồng Nai.

Và công việc hiện tại của Kiệt là nuôi yến.

Tuy là mới làm quen được có một tiếng đồng hồ, nhưng mà Chiến phát hiện ra mình và Kiệt có nhiều điểm rất giống nhau.

Đó là không thích lập gia đình và rất thích đi đây đi đó du lịch.

Nhờ tính cách giống nhau, nên tối nào hai người đều vào tổ đội chơi với nhau vài ván PUBG và tám nhảm với nhua vài câu mới chịu. Lâu dần hai người có tình cảm với nhau. Vậy là Kiệt quyết định trao đổi zalo với Chiến để tìm hiểu thêm về nhau nhiều hơn.

Sau một thời gian nói chuyện qua mạng xã hội zalo, Kiệt quyết định bỏ hàng rào thưa với Chiến.

Kiệt không biết tên thật của Chiến, chỉ biết tên zalo của cậu là 'Thỏ Lực Điền'. Nên anh toàn gọi cậu là Thỏ:

- Tết này, gia đình tui đi vào Châu Đốc chơi. Thỏ làm thổ địa dẫn tui đi chơi được hông?

Chiến vừa điều khiển nhân vật chạy theo sau lưng nhân vật của Kiệt vừa trả lời:

- Kiệt vô thì tui dẫn đi à, nhưng mà nói trước nghe. Tui bị mù đường đó, từ nhà đi ra chợ có mấy bước mà tui cũng đi lạc nữa đó. Kiệt dám đi hông?

Kiệt cười hì hì rồi trả lời:

- Thỏ dám dẫn là tui dám đi đó. Cùng lắm lạc đường thì tui ở lại Châu Đốc làm rể luôn chứ có sao đâu.

Nghe Kiệt nói xong, Chiến im bặt không biết nói gì. Bình thường toàn là cậu thả thính cho anh đớp, nhưng khi tới anh thả lại thì cậu bỏ chạy. Đến hôm nay, thì cậu không biết đỡ đường nào, mà chỉ biết im lặng chơi cho xong trận game. Và cả tối hôm đó cậu không tài nào ngủ được.

Kể từ hôm đó, Chiến không thấy Kiệt mời mình chơi game buổi tối nữa. Tối nào cậu cũng kiểm tra điện thoại, rồi vào game kiểm tra nhưng vẫn không thấy anh đang nhập. Trong lòng cậu âm thầm mắng anh là cái đồ lươn lẹo dối trá.

Chiến quyết định không quan tâm Kiệt nữa, nên là những ngày cuối năm chuyên tâm làm ăn và thực hiện ước mơ mở rộng quán.

Chuyện qua cũng được vài tháng, Chiến cũng dần dần quên lời nói của Kiệt. Thì bỗng nhiên có một ngày anh chủ động gọi cho cậu. Và anh nói rằng mùng 4 Tết anh sẽ vào Châu Đốc chơi ít ngày, hy vọng có thể ở nhờ nhà cậu trong mấy ngày đó.

Sau khi nói lại mọi chuyện với dì Mẫn, thấy dì gật đầu đồng ý. Chiến mới nhắn tin cho Kiệt:

- Mẹ tui đồng ý rồi, chừng nào vô thì hú một tiếng. Tui xuống bên xe Châu Đốc đón.

Nhận được sự đồng ý của gia đình crush, Kiệt mừng quýnh lên hết. Anh bất chấp năm nay mình đã ba mươi chín tuổi, anh cầm theo cái điện thoại chạy một cái vèo xuống bếp khoe với cả nhà:

- Ba, má ơi! Con thoát ế rồi...người ta đồng ý gặp mặt con rồi ba má ơi...

Cả nhà nghe Kiệt nói xong thì cũng khá là ngạc nhiên, vì anh trong ba anh em, thì anh là lớn nhất nguyên một con heo sinh năm 1983. Nhưng năm nay anh đã ba mươi chín nồi bánh chưng, ra giêng là anh chính thức trở thành ông chú bốn chục tuổi.

Vậy mà, cay đắng thay. Kiệt vẫn chưa có ma nào hốt hết. Nói cho dễ hiểu là anh ế sưng sỉa hơn ba mươi hai năm nay.

Nên khi nghe Kiệt nói mình đang tìm hiểu một người ở xa, cả nhà bắt đầu ủng hộ hai tay. Nếu như hai người thành đôi, thì sẽ đồng ý gả bắt rể. Khỏi cần làm dâu.

Vậy là đến hẹn lại lên, vào ngày mùng 4 Kiệt đi xuống trại yến lấy vài cái tổ đẹp và một ít nấm đông trùng hạ thảo mang vào Châu Đốc làm quà. Tất nhiên, là anh cũng không quên mua thêm vài hộp sữa bò Long Thành.

Từ ngoài Đồng Nai đi vào trong Châu Đốc mất sáu tiếng đồng hồ, mà Kiệt lên xe hồi 7 giờ sáng, nên khi anh tới bên xe Châu Đốc là 1 giờ trưa.

Lúc Kiệt gọi điện thoại cho Chiến xuống bến xe đón, thì anh thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy cậu.

Tuy rằng Chiến đeo cặp mắt kình dày như cái đít chai, nhưng mà Kiệt vẫn nhìn ra được đằng sau cặp mắt kính ấy là một đôi mắt rất đẹp. Nếu như cậu tháo kính ra, thì sẽ rất là dễ thương.

Trong phút chốc, Kiệt cảm nhận trái tim của mình đang đập thình thịch.

Sau khi về tới nhà của Chiến, thì Kiệt mới biết là gia đình của cậu gồm có bốn người và cậu là con lớn trong nhà. Năm nay cậu cũng hai mươi tám tuổi rồi. Cậu nhỏ hơn anh mười một tuổi nên gia đình nghe đến cậu có người yêu cũng khá là vui.

Đợi Kiệt ngồi xuống ghế đàng hoàng rồi, Chiến mới giới thiệu từng người cho anh làm quen:

- Ba, mẹ thì Kiệt mới chào rồi. Còn ngồi chơi FREE FIRE ở cầu thang là em gái của tui đó.

Kiệt gật gù mấy cái, rồi chỉ sang người ngồi trên võng:

- Còn cậu đó là gì với Thỏ vậy?

Chiến trả lời một câu tỉnh queo:

- Ất ơ ở đâu rớt xuống tui đâu có biết đâu. Đuổi hông chịu đi. Thôi, Kiệt đi xe sáng giờ mệt rồi, lên phòng tắm rửa rồi ngủ đi. Phòng tui dọn xong rồi, cứ đi lên cầu thang quẹo phải là thấy.

Đợi Kiệt lên phòng rồi, Chiến mới đi chợ mua đồ về nấu cơm chiều đãi anh những món đậm chất miền Tây Nam bộ, khiến cho anh ăn món nào cũng phải khen tấm tắt và ăn đến no căng bụng vẫn còn muốn ăn tiếp.

Đến tối, thì cậu lại rủ anh sang phòng mình chơi PUGB đến 8, 9 giờ mới cho anh về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, Chiến dẫn Kiệt sang nhà nội của cậu ở bên Hồng Ngự để chào hỏi người lớn. Sẵn tiện cho mấy cô, mấy bác của cậu biết là cậu đã tìm được người yêu rồi, nên mọi người không cần lo cậu là Omega duy nhất trong nhà chưa có ai hốt.

Bên nội của Chiến thấy Kiệt thật thà lễ phép, nên cũng ưng bụng lắm. Nhưng nghe đến quê của anh ở tuốt ngoài Đồng Nai, thì cũng hơi ngại.

Vì hầu hết tất cả mọi người trong nhà đều không muốn gả Chiến đi xa. Mọi người chỉ muốn gả cậu cho người gần nhà để dễ bề thăm hỏi.

Kiệt thấy bác sáu của Chiến vác lúa đi phơi, anh cũng nhanh nhảu xoăn tay áo ngõ ý muốn giúp. Nên bác sáu đồng ý ngay.

Hai bác cháu hì hục ngoài sân gần cả tiếng đồng hồ, cuối cũng đem hết lúa ra ngoài sân phơi cho khô.

Bác sáu nhân lúc Kiệt đi ra ngoài nghe điện thoại, liền quay sang nói với cả nhà:

- Thằng này được nghe. Tui chấm rồi đó.

Cô bảy của Chiến nói thêm vào:

- Tui cũng chấm rồi đó, nhưng mà con út mới là quan trọng. Rể của nó chứ có phải rể của mình đâu.

Chiều hôm đó, Chiến ở trong nhà chơi với bà tư, còn Kiệt thì đi theo bác sáu ra ruộng làm đồng áng và anh hứa với cậu đúng 6 giờ anh có mặt để đưa cậu về Châu Đốc để mai khai trương quán.

Không biết ở ngoài ruộng, hai bác cháu làm gì, mà đến 6 giờ rưỡi Kiệt mới vào nhà chào người lớn rồi theo Chiến về Chấu Đốc. Thậm chí, tối hôm đó cậu cũng không thấy anh sang phòng mình chơi PUGB.

Nghĩ là Kiệt làm đồng áng cả ngày mệt mỏi, nên Chiến cũng không làm phiền anh nữa.

Sáng hôm mùng 6, Kiệt định theo Chiến ra quán trà sữa của cậu, nhưng vì anh dậy trễ quá cậu đã đi trước rồi. Khi anh ra tới nói, thì thấy quán cậu đông nghẹt người, nên anh cũng vào tìm một bàn trống ngồi chờ.

Quán hơi vắng khách một chút, Kiệt thấy Chiến đánh mắt về phía mình, nhưng sau đó lại bơ đi, thì anh cũng hơi ngạc nhiên. Có điều quán của cậu vẫn còn đông khách quá, nên anh không dám hỏi, mà lặng lẽ đến gần giúp cậu làm nước bán cho khách.

Đợi trong quán không còn ai, Kiệt mới khều Chiến:

- Chiến...Chiến...Chiến...giận anh hả?

Chiến vừa dọn dẹp bàn ghế vừa trả lời:

- Ai thèm giận anh?

Kiệt biết Chiến đang giận mình, nên tiếp tục năn nỉ:

- Anh đâu có cố ý trễ hẹn đâu. Tại hồi nãy ba em có mua mấy cây lan về, nhưng mà một mình chú đem lên sân thượng hông được. Nên anh phải tiếp ba em đem mấy cây lan lên lầu. Thành ra anh mới ra đây trễ. Em đừng có giận anh nữa mà được hông?

Chiến vừa rửa ly vừa chất vấn Kiệt:

- Anh đem đồ lên lầu cho ba, em hông tức. Cái em tức ở đây là hồi bữa lúc sửa chuồng bò ở bên nhà nội anh bị té, mà anh sao anh hông nói cho em biết hả?

Kiệt gãi gãi đầu giải thích:

- Thì...thì...thì anh sợ em lo...với lại anh là con nhà võ mà. Té lên đống rơm sao có chuyện gì được. Đừng có giận anh nữa nghe. Bữa giờ em giận anh, tối anh ngủ hổng được đó.

Chiến thở mạnh một hơi lấy trong túi ra một chai dầu nóng hiệu con cọp:

- Nè, chai rượu thuốc của bà ngoại cho anh nè. Tối bóp cái chân cho bớt đau rồi ngủ. Chắc nguyên cái nước Việt Nam này em mà hông lấy anh chắc hổng có ai chịu nổi cái bệnh nhây nhớt của anh đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro