Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đoán một chút cũng không sai.

Vương Nhất Bác sau khi được tận hai quân sư quạt mo tư vấn tình cảm xong liền chạy xe về đậu ngay trước Tuyên thị.

Chiêu đầu tiên: Ôm cây đợi thỏ.

Theo như Lưu Hải Khoan nói (hoàn toàn không phải kinh nghiệm của bản thân, chỉ là thông tin được thu thập, phân tích, tổng hợp từ nhiều nguồn trên mạng) không ai có thể vô cảm trước một người ngày ngày, giờ giờ đều xuất hiện trước mặt mình.

Chính là nói Vương Nhất Bác phải tranh thủ xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến càng nhiều càng tốt. Sáng trưa chiều tối, lúc nào có thể thì cứ chường cái mặt ra. Dù sao người ta chẳng bảo đẹp trai không bằng chai mặt đó sao.

Nhưng mà Vương Nhất Bác đợi hoài, đợi mãi, đợi đến khi cả tòa nhà Tuyên thị đều tắt đèn hết rồi. Thế thư ký Tiêu mà cậu mong ngóng đâu rồi?

Vương Nhất Bác lấy điện thoại nhắn cho Lưu Hải Khoan đòi số di động của Tiêu Chiến.

Chưa đến ba cái chớp mắt đã có trong tay số điện thoại của Tiêu Chiến rồi. Chờ gì nữa. Gọi ngay và luôn.

Một cuộc. Hai cuộc. Và n cuộc.

Tiêu Chiến ở nhà điện thoại không ngừng rung. Trên màn hình hiển thị số lạ. Kể từ lúc gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nghe bất kì cuộc gọi nào từ số lạ nữa. Anh sợ lắm rồi.

Sau khi gọi đến suýt cháy cả điện thôi vẫn không tìm được Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác lại tìm tới Lưu Hải Khoan xin ý kiến.

Nhận được câu trả lời là tiếp tục chiêu đầu tiên. Nay không đợi được thì mai lại tiếp tục. Công ty còn đó còn sợ Tiêu Chiến chạy đi đâu được sao?

Vương Nhất Bác nghe cũng có lý. Vậy là tắt máy lái xe về nhà. Nghỉ ngơi sớm để mai còn chạy tới chăn đường, à nhầm, chờ Tiêu Chiến đi làm.

Tiêu Chiến với thân phận Thư ký giám đốc, mỗi khi bước chân đến công ty đều là một thân âu phục chỉn chu, nghiêm túc.

Nhưng mà, thời thế thay đổi con người cũng không thể bất vi sở động được đúng không.

Tiêu Chiến từ trên xuống dưới mặc bộ đồ y như đồ bảo hộ của mấy người nuôi ong. Ngoài mắt ra thì không lộ cái gì.

Thú thực mà nói, cái bộ này còn gây chú ý gấp trăm lần ấy.

Nhà xe công ty không thể để. Tiêu Chiến đành phải gửi ở một bãi đậu xe cách công ty cũng kha khá. Sau đó thì như ninja vừa đi vừa trốn.

Gần đến nơi thì quả nhiên trông thấy người anh sợ nhất.

Vương Nhất Bác người đẹp dáng ngon, một thân âu phục màu xanh than đi đi lại lại ngay trước cửa Tuyên thị.

"CMN. Bệnh thần kinh quả nhiên là bệnh thần kinh." Tiêu Chiến thật sự không ngờ đường đường một giám đốc công ty lại có thể rảnh rỗi đến mức tới cửa công ty đối thủ làm bảo vệ. Còn không có lương thưởng gì nữa chứ.

Nhưng thế này thì Tiêu Chiến làm sao mà vào công ty được đây? Sao công ty anh lại không có cổng sau chứ?

Thư ký Tiêu được mệnh danh là bông hoa hồng đầy gai trong giới kinh doanh ở Trùng Khánh không phải hông có lý do. Biệt danh này là do chính những người đeo đuổi Tiêu Chiến thất bại dành tặng anh. Anh có hàng ngàn ý tưởng khiến người ta phải ngậm ngùi từ bỏ ý định kéo anh đặt dưới thân.

Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho cấp dưới kiêm em họ của mình. "Đại Thành. Ra xử lý cái tên bệnh thần kinh trước cổng công ty giúp anh."

Uông Trác Thành đang cắn dở miếng bánh bao tí thì nghẹn chết. Chuyện Tiêu Chiến bị Giám đốc công ty đối thủ nhìn chúng còn ai không biết đâu. Nhưng sao lại kéo cậu vào? Cậu chỉ muốn làm một mỹ nam an tĩnh ăn bánh bao và làm việc thôi.

"Nhưng mà..." Nghe nói Giám đốc bên đó cũng không phải dạng vừa đâu. Cậu làm sao đối phó được?

"Em cứ tới bắt đánh lạc hướng hắn. Anh từ phía sau lẻn vào công ty." Cái này cũng quá đơn giản rồi còn gì. Uông Trác Thành dù sao cũng là nhân viên ưu tú của phòng Quan hệ công chúng. Cái này còn không làm được thì viết đơn từ chức đi cho rồi.

Nhưng mà nhờ người cũng không thể nói chuyện tuyệt tình như thế được có đúng không. "Tối mời em đi ăn lẩu nướng. Quán ruột của em." Còn không tin Uông Trác Thành thằng nhóc tham ăn này có thể từ chối.

"Thêm cả A Bân?" Uông Trác Thành nhỏ giọng yêu cầu.

"Được." Cái thằng nhóc lúc nào cũng nghĩ tới người ngoài này. Trước tiên cứ đồng ý. Sau này còn thiếu cơ hội dạy dỗ à?

Uông Trác Thành chiếu theo chỉ thị của Tiêu Chiến. Còn chưa gặm hết miếng bánh bao đã chạy ra ngoài giúp Tiêu Chiến cản tầm mắt của Vương Nhất Bác.

Thế mà cũng qua được một trận.

Vương Nhất Bác đợi đến quá giờ vào làm vẫn không thấy Tiêu Chiến. Chạy vào hỏi lễ tân thì nghe tin Tiêu Chiến đã tới lâu rồi. Cậu còn không biết anh trèo lối nào đâu.

Đến giờ nghỉ trưa Vương Nhất Bác lại mò sang. Nhưng vẫn y như hôm trước, Tiêu Chiến gọi ship đồ ăn chứ không hé mặt ra ngoài dù chỉ một chút.

Rồi lại tới giờ tan ca. Vương Nhất Bác bê luôn cả ghế ngồi canh chung với bác bảo vệ Tuyên thị. Hôm nay nhất định phải tóm được Tiêu Chiến.

Từ trong Tuyên thị, từng tốp năm bảy người một cùng đi ra. Có chút ồn ào lộn xộn.

Vương Nhất Bác không thể tin được cục diện trước mặt. Cuối cùng vẫn là thất thủ, để Tiêu Chiến thoát thân.

Tiêu Chiến ngồi trong quán nướng nổi tiếng của thành phố. Nhìn Uông Trác Thành và Vu Bân phía đối diện đang cắm đầu cắm cổ ăn lấy ăn để. Ví đột nhiên có chút đau.

Trong lúc Tiêu Chiến ăn uống vui vẻ, Vương Nhất Bác lại không được dễ chịu cho lắm.

Mà Vương Nhất Bác không dễ chịu thì cũng có không ít người cũng chẳng được dễ chịu theo.

Lưu Hải Khoan, Tào Dục Thần, còn có một Quách Thừa. Hai cái đầu không đủ dùng Vương Nhất Bác liền đem thêm một cái tới.

Cả ngay hôm nay đến cái bóng của Tiêu Chiến mà Vương Nhất Bác còn chẳng thấy. làm gì có cơ hội mà chường mặt ra củng cố sự tồn tại của bản thân chứ?

Chiêu thứ nhất Vương Nhất Bác cho một cái dấu X đỏ chót. Loại.

"Nghe nói trước khi trở thành Thư ký thì Tiêu Chiến học mỹ thuật." Tào Dục Thần có quen bạn đại học của Tiêu Chiến, có nghe qua chút chuyện.

Quách Thừa ngay lập tức bắt được trọng điểm. "Nghe nói dân nghệ thuật đều thích hoa."

Lưu Hải Khoan lại vận dụng khả năng điều tra mạng của mình mà làm một bài khảo sát. Kết quả đưa ra là "99% đề xuất tặng hoa hồng đỏ."

Vương Nhất Bác tiếp thu đề xuất từ đội quân sư bán chuyên nghiệp của mình. Ngày thứ hai bắt đầu đổi kế hoạch. Không còn canh chừng chặn lối Tiêu Chiến nữa.

Chiêu thứ hai: Tặng hoa.

Tiêu Chiến vẫn vũ trang kín mít như hôm trước. Nhưng mà gần đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác đâu cả.

Nhưng làm sao mà Tiêu Chiến dám chủ quan. Mới hôm qua Vương Nhất Bác còn canh ở cửa công ty suốt đấy thôi. Ai biết hôm nay cậu có đổi phong cách cos bụi cây bụi cỏ nào mà canh anh không?

Nhưng mà đứng soi gần hai chục phút vẫn không phát hiện có gì không đúng cả. Tiêu Chiến cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn co cẳng chạy vào công ty.

"Thư ký Tiêu." Cô nàng lễ tân vừa thấy bóng anh liền hô lớn.

Tiêu Chiến giật cả mình, rẽ gấp về phía cô. "Có chuyện gì vậy."

"Cái này... Giám đốc Vương gửi tặng anh." Cô nàng lễ tân dùng hết sức bình sinh bê ra một bó hoa hòng đỏ to gấp mấy lần người mình.

Tiêu Chiến trợn mắt muốn ngất luôn rồi. Hương hoa buồng vừa xông vào mũi, anh liền không ngừng hắt xì hơi. Hắt xì hơi đến mức một lời cũng không nói ra được.

Tuyên Lộ đến ngay phía sau nhìn Tiêu Chiến đang gập người hắt xì hơi liên tục. Vội vàng chạy tới kéo Tiêu Chiến tránh khỏi bó hoa tai hại kia.

"Tiểu Hân, sao lại đem hoa đến công ty?" Tuyên Lộ cau mày nhìn bó hoa khổng lồ trước mặt. Này là muốn Tiêu Chiến hắt xì hơi đến chết phải không?

Cô nàng lễ tân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có chút khó xử "Hoa này là sáng nay Giám đốc Vương nhờ em tặng cho Thư ký Tiêu." Cô thấy hoa đẹp nên mới nhận lời đưa giúp.

"Thư ký Tiêu dị ứng hoa hồng." Tuyên Lộ bất lực nói.

"A..." Cô nàng lễ tân vội vàng để bó hoa xuống dưới, nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt lo lắng. "Thư ký Tiêu... Anh không sao chứ?... Em không cố ý..." cô thực sự không biết chuyện Tiêu Chiến bị dị ứng hoa hồng. Nếu biết, có đánh chết cô cũng không giúp người ta đưa hoa. Này là muốn cua thư ký Tiêu hay muốn hại thư ký Tiêu đây?

"Không sao... Em cũng không biết mà..." Tiêu Chiến biết cái này không phải lỗi của Tiểu Hân, anh không trách cô. Chỉ là bệnh thần kinh đúng là khắc tinh của anh. Tặng hẳn đóa hồng to như vậy, muốn mạng anh mà.

Tuyên Lộ đau lòng nhìn Tiêu Chiến. "Em lên trên đi. Mau đi lấy thuốc uống." Tiêu Chiến dị ứng rất nặng. Trước tiên là ho, sau đó sẽ bị nổi ban và ngứa. Còn không mau uống thuốc tí nữa sẽ rất đau.

Tiêu Chiến biết tình trạng của mình như nào, không cậy mạnh, quay lại cười với Tiểu Hân một cái liền chạy mất hút.

"Giám đốc Tuyên... Em..." Tiểu Hân đỏ hồng đôi mắt như sắp khóc.

"Được rồi. Cũng không thể trách em được." Chuyện Tiêu Chiến dị ứng hầu như chỉ người trong nhà mới biết. "Hoa kia em xem ai thích thì chia nhau chơi cũng được. Còn người kia..." Tuyên Lộ ghé sát Tiểu Hân thì thầm.

Hai khuôn mặt xinh đẹp cùng cười không được lương thiện cho lắm.

Vương Nhất Bác bên kia vẫn không hay biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro