Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa ăn xong về nghỉ ngơi, Hiểu Lam thấy buổi chiều anh không có lịch làm việc nên về công ty, để Tiêu Chiến ở nhà nghỉ ngơi. Nằm ngốc một buổi chiều, cơ thể và tinh thần tốt lên không ít, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã năm giờ chiều.

Tiêu Chiến dậy xem tủ lạnh, bên trong trống không, bình thường anh rất ít nấu ăn, hiện tại chỉ cần ngửi mùi thức ăn là nôn vì vậy cũng hiếm khi vào trong bếp. Nghĩ một lúc, Tiêu Chiến quyết định thay đồ định đi siêu thị mua ít đồ, kết quả tìm cả tủ đồ tất cả quần đều chật bụng. Vật nhỏ kia dù sao cũng đã hơn ba tháng, phần bụng bằng phẳng săn chắc của anh chậm rãi mềm mại lại tạo ra một đường cong, vật nhỏ kia đang thể hiện sự tồn tại của mình. Tiêu Chiến thấy việc tiếp tục cố gắng ních trong mấy quần jeans chật bụng này không tốt cho đứa nhỏ, vì vậy quyết định ra trung tâm thương mại mua một ít quần áo mới.

Sắp tới giờ tan tầm, anh cũng lười lái xe vì vậy quyết định gọi taxi một đường đi tới trung tâm thương mại gần nhà mình mua đồ. Trung tâm thương mại S rất nhiều thương hiệu nổi tiếng, con người Tiêu Chiến xưa nay rất để ý tới chất lượng cuộc sống của bản thân, vì vậy quần áo đều chọn những thương hiệu chất lượng cao. Hiện tại anh mang thai càng chú trọng chất lượng hơn, vải đều chọn loại quần áo organic mềm mại. Đi loanh quanh một lúc, đồ trong tay ngày càng nhiều hơn, lại thấy một cửa hàng trang sức của hãng Lai Vi, Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, lại bước chân đi vào.

Lai Vi quả là hãng trang sức có tiếng, các tủ đồ trang sức vừa xa hoa vừa đẹp, nhìn giá tiền cũng không phải rẻ. Tiêu Chiến nhìn qua, lại lẩm nhẩm một chút, thật đắt đỏ. Tính qua tính lại hiện tại bản thân anh sắp bước vào con đường bỉm sữa, mọi thứ chi tiêu đều phải tằn tiện hơn để dành cho đứa nhỏ trong bụng, vì vậy nhanh chóng tính ra mỗi chiếc nhẫn kim cương trong này quy ra bỉm và sữa là bao nhiêu, trong đầu liền hoảng hốt.

Đi một lượt, tới quầy kim cương tự nhiên cao cấp nhất, lại thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc đang đứng chọn. Kia không phải Vương chủ tịch Phi Hắc - Vương Nhất Bác thì ai. Tiêu Chiến than thầm một tiếng, bình thường ngàn năm không gặp người này, vì sao gần đây lại có duyên như vậy. Vì vậy rụt cổ định quay đầu bước đi tránh mặt người nọ, lại chưa kịp quay đầu thì người kia đã vô thức ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt liền chạm phải Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giật mình, thầm thở dài nghĩ không biết mình nên tiến tới chào hỏi hay coi như không thấy gì mà quay đầu bỏ đi. Dù sao cũng thấy không thể quay đầu bỏ đi, đành tiến tới chào hỏi người nọ.

"Vương chủ tịch, trùng hợp quá."

"Chào, anh cũng tới mua trang sức sao?" Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến hít một hơi, người có tiền quả nhiên khác, anh đấy làm gì có tiền mua mấy loại đồ xa hoa như vậy. Lại nhìn mấy viên kim cương tự nhiên đắt đỏ bày trước mặt Vương Nhất Bác, nặn ra một nụ cười công nghiệp.

"Tôi đi mua đồ tiện thể ghé đây xem qua nhãn hiệu này sắp tới tôi làm người mẫu quảng cáo thôi." Tiêu Chiến cười hì hì

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác hỏi cho có lệ, sau đó chỉ mấy viên kim cương trước mặt mình. "Anh nói xem, mấy viên kim cương này loại nào phù hợp với phụ nữ đứng tuổi?"

"Chủ tịch Vương định mua cho Vương lão phu nhân sao?" Tiêu Chiến thắc mắc.

"Đúng vậy, mẹ tôi rất thích kim cương, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm chọn mấy loại này. Trước kia mỗi lần tặng bà đều là anh trai tôi chọn, nhưng hiện tại anh ấy ở nước ngoài, lần đầu tôi chọn mấy thứ này, cảm thấy hoa cả mắt."

Nghe Vương Nhất Bác nói chuyện với mình như tâm sự với bạn, Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm giác người nọ không lạnh lùng như anh vẫn biết. Trong lòng tràn đầy tình cảm bạn bè thân thiết, nghiêm túc nhìn mấy viên kim cương đánh giá:"Tôi nghĩ chọn viên này đi, nhìn rất trang nhã lại không quá phô trương." Tiêu Chiến chỉ vào viên kim cương kích cỡ khá lớn, được thiết kế tinh xảo nhưng rất tỉ mỉ.

"Được." Không ngờ Vương Nhất Bác lại lập tức nghe theo, chỉ viên kim cương nói với nhân viên. "Cho tôi lấy viên này."

Tiêu Chiến nhìn người nọ ra quyết định trong tích tắc như thể mình đi siêu thị mua quả trứng liền cảm giác được khoảng cách giàu nghèo. Nhìn hắn rút thẻ đen đưa nhân viên đi thanh toán, sau đó nhận lấy đồ nhân viên đưa, chậm rãi cùng nhau ra khỏi cửa hàng.

Nhìn đồng hồ không còn sớm Tiêu Chiến định chào Vương Nhất Bác ra về, chưa kịp mở lời hắn đã lên tiếng trước.

"Tôi mời anh ăn cơm, coi như cảm ơn hôm nay anh giúp tôi."

Nghe quá khoa trương rồi, chỉ tuỳ tiện chọn họ viên kim cương mà được trả công cả bữa ăn, Tiêu Chiến cười cười định từ chối. Nhưng thấy khuôn mặt hiện lên bốn chữ không được từ chối của hắn, đành nuốt lời vào trong bụng, miễn cưỡng xách đồ đi theo hắn ra bãi đỗ xe.

Vương Nhất Bác hôm nay tự mình lái xe, xe Bentley màu đen bóng bẩy nói lên địa vị của chủ nhân nó, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Hắn giúp Tiêu Chiến bỏ đồ vào cốp, sau đó hai người lên xe.

Việc chỉ có hai người cùng nhau trong khoang xe khiến Tiêu Chiến cảm thấy có áp lực vô hình, luống cuống tìm chủ đề để nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Vương tổng không về nhà dùng bữa sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Tôi ở riêng."

"À..."

Không tìm ra chủ đề để nói nữa, Tiêu Chiến đành lặng im nhìn đường phố. Một lúc sau lại nghe Vương Nhất Bác hỏi.

"Anh muốn ăn gì?"

"Chỉ cần đồ thanh đạm là được, gần đây dạ dày tôi không khoẻ, sẽ không ăn được đồ ăn cay."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, sau đó lên tiếng:"Cách đây mấy con phố có một nơi ăn rất được, chúng ta đến đó nhé."

"Được." Tiêu Chiến đáp ứng, sau đó im lặng không nói gì nữa. Hiện tại dù đã qua giờ tan tầm nhưng đường phố vẫn rất đông, giao thông ách tắc, bọn họ di chuyển chậm rì. Trong không gian thoang thoảng mùi thơm của Vương Nhất Bác, lại chỉ có tiếng máy lạnh rì rì, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn ngoài đường, rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ mất. Trong giấc ngủ mơ hồ cảm giác một bàn tay ấm nóng vuốt má mình, sau đó một luồng hơi thở thơm mát tới gần lướt qua mặt anh. Tiêu Chiến thoả mãn cong cong môi tiếp tục trò chuyện cùng chu công.

Qua một lúc lâu, khi Tiêu Chiến tỉnh dậy thì xe đã dừng trước cửa nhà hàng. Anh mơ hồ dụi mắt ngồi thẳng dậy, một lúc mới nhớ ra là mình đang ngồi trên xe của Vương Nhất Bác, liền quay sang nhìn sang người nọ. Vương Nhất Bác đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia đang nói, hẳn chỉ nghe đôi lúc thấp giọng đáp lại. Thấy anh tỉnh dậy, hắn quay sang nhìn, ánh mắt đang lạnh chợt xuất hiện một tia ấm áp. Tiêu Chiến dụi mắt, không biết bản thân mình có nhìn nhầm không, nhưng chưa kịp xác nhận lại, người kia đã rời ánh mắt đi rồi.

Vài phút sau hắn cúp điện thoại, quay sang hỏi anh khuôn miệng cười như không cười:"Ngủ ngon không?"

"Tôi...." Tiêu Chiến cười ngượng:"Gần đây đặc biệt thèm ngủ, ngại quá."

Nói xong lại thấy mình đang lỡ lời, nhưng nhìn khuôn mặt hắn lại không thấy có vẻ gì đang nghi ngờ, vì vậy thấy may mắn thở phào một hơi.

Thời gian không còn sớm, bụng anh cũng đã bắt đầu biểu tình kêu đói. Hai người vào bên trong chọn một bàn ở khu vực kín đáo, dù sao Tiêu Chiến không quá nổi tiếng nhưng cũng có không ít người nhận ra nên anh không thích quá lộ liễu mà ngồi ở khu vực đông người. Vương Nhất Bác chọn mấy món thanh đạm, hỏi Tiêu Chiến muốn dùng gì, anh nhìn những món hắn chọn cũng hợp khẩu vị mình hiện tại nên không chọn gì thêm.

"Công việc gần đây thế nào? Hôm nay có buổi đọc kịch bản có thuận lợi không?" Vương Nhất Bác hỏi sau khi nhân viên phục vụ lui ra.

"Cũng ổn, mọi người đều rất dễ chịu." Tiêu Chiến mỉm cười, nhớ tới việc được đóng vai chính, anh không giấu được sự thoả mãn.

"Nếu sắp tới bộ phim ấy có được phản hồi tốt thì tài nguyên trong thời gian tới của anh sẽ rất tốt." Vương Nhất Bác nói.

"Cảm ơn Vương chủ tịch chiếu cố. Dù sao tôi luôn bị đánh giá khả năng diễn xuất không tốt, có được ngày hôm nay là do công ty ưu ái rồi."

"Không đúng, đều do anh tự lực." Vương Nhất Bác đáp lời:"Trịnh Bội có đề cử anh, đạo diễn Sầm liền đồng ý. Ông ta nói cảm thấy anh hợp với bộ phim của anh ta. Công ty không hề tác động gì với bên ấy."

Tiêu Chiến cười cười, không biết người này đang an ủi hay xoa dịu anh. Đồ ăn lên dần, Tiêu Chiến nghe bụng mình rục rịch, hai người bắt đầu cầm đũa ăn.

"Đời tư của anh trước giờ rất kín, chưa từng nghe anh nhắc tới gia đình hay người yêu." Vương Nhất Bác hỏi, lần đầu tiên hắn quan tâm tới đời tư của nhân viên của mình như vậy. Tiêu Chiến tròn mắt nhìn hắn, không nghĩ hắn hỏi đề tài này, suýt chút nữa nghẹn

"Cũng không có gì, tôi chưa hẹn hò bao giờ. Còn gia đình thì tôi xa gia đình từ lâu rồi, mỗi năm cũng chỉ trở về 1 ngày vào dịp tết."

Vương Nhất Bác nghe cũng tự hiểu gia đình anh không êm ấm lắm nên cũng không hỏi thêm. Hai người lại bắt đầu tìm đề tài để nói với đối phương, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chỉ ăn qua loa rồi dừng.

"Anh không thấy ngon miệng sao? Gần đây anh gầy và hơi xanh, liệu có cần đi khám không? Công ty sẽ chi trả chi phí".

"Không có gì, qua một thời gian sẽ tốt hơn. Tôi sẽ không bạc đãi chính mình." Tiêu Chiến cười:"Vương chủ tịch quan tâm nhân viên như vậy, tôi rất cảm kích."

"Không cần nói mấy lời khách sáo như vậy, tôi chỉ cảm thấy nên làm thôi." Vương Nhất Bác khẽ cười. Nụ cười của hắn làm Tiêu Chiến ngẩn người, thật sự rất đẹp mắt, bảo sao bình thường hắn tiết kiệm nụ cười đến vậy.

"Vương chủ tịch, anh cười lên rất đẹp." Tiêu Chiến nói, nói xong mới cảm thấy mình hớ, liền lúng túng quay đi chỗ khác.

"Vậy sao?" Vương Nhất Bác cười khẽ, qua bàn ăn tiến tới gần anh:"Vậy tôi cười nhiều hơn một chút xem sao".

"Cái...cái đó..." Tiêu Chiến cứng họng, sao anh cảm thấy vị chủ tịch này đang thả thính mình, đành nặn ra một nụ cười công nghiệp.

Không khí bữa ăn cũng nhờ câu nói đùa của Vương Nhất Bác mà trở nên ấm áp, hai người nói với nhau vài câu chuyện. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, hắn cũng có một phần đáng yêu đấy chứ.

___Còn___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro