Đã từng quen biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một chiều nghỉ ngơi thoải mái, tối đến Tiêu Chiến mới có thời gian rảnh lên mạng chơi game, tiện thể báo cáo tình hình với Uông Trác Thành.

Chỉ là khi cậu bật game lên liền bị.....

Khủng hoảng tinh thần

Một loạt lời mời kết bằng hữu, cả tin nhắn riêng tư nữa, lướt một lượt, Tiêu Chiến chính là bị.....đau mắt rồi, hơn trăm lời mời . Cậu thực sự bị dọa sợ.

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: lúc lão tử không ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? '

[Uông Trác Trừng ]_{riêng tư}: đúng vậy a. Chuyện rất lớn là đằng khác

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: liên quan đến lão tử sao

[Uông Trác Trừng]_{riêng tư}: bị hành hung tinh thần sao.55555

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: vậy là biết tám về lão tử rồi. Nói nghe thử coi

Uông Trác Thành tóm tắt lại vài vụ chính cho Tiêu Chiến nghe.

[Uông Trác Trừng]_{riêng tư}: quen với Vương Nhất Bác hả. Sao tui không biết???

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: lão tử chính là không nhớ ra

[thông báo : Vương Nhất Quang Quân
đã thêm bạn vào danh sách hữu hảo]

[Tiêu Anh Di Lăng ]_{riêng tư}:  Uông nhị, lão đại kết hữu hảo với lão tử này

[Uông Trác Trừng]_{riêng tư}: có gì lạ đâu.  Lão đại còn mặt toàn dân thiên hạ nói quen biết người, kết hữu hảo đã là gì chứ.

[Tiêu Anh Di Lăng ]_{riêng tư}: không nhớ rõ đã gặp ở đâu, lão tử nói không nhớ lão đại có ngại quá hóa giận không.

[Uông Trác Trừng ]_{riêng tư}: vậy thì cố mà nhớ đi
¤¤¤¤
[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư]: Tiêu Chiến
¤¤¤¤
[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: Uông nhị, hắn gửi chat riêng tư cho lão tử này, phải làm sao đây

[Uông Trác Trừng ]_{riêng tư}: lão Tiêu, xin cẩn trọng, tại hạ xin cáo từ trước.
[Tiêu Anh Di Lăng ]_{riêng tư}: .......

¤¤¤¤
[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}: Tiêu Chiến

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: lão đại là tìm ta, có chuyện muốn nói sao

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}: từ hai bang thành một, sẽ không có ý kiến

[Tiêu Anh Di Lăng ]_{riêng tư}: không có, không có. Là chuyện tốt a

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}: lời của bọn họ nói lúc trước, không bận tâm

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: ta chính là người hào sảng a. Không để tâm

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}:
Không nhớ

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}:.........

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}:
Đã từng gặp

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: hả ???

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}:
Đã từng quen biết

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: chính là...chính là không nhớ rõ lắm. Có thể cho ít thông tin cụ thể không. Ta chắc chắn sẽ nhớ ra a.

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}:
........

[Tiêu Anh Di Lăng]_{riêng tư}: ta....là...... Giận rồi sao

[Vương Nhất Quang Quân]_{riêng tư}: ..........

[Tiêu Anh Di Lăng ]_{riêng tư}: này, xin lỗi... A

¤¤¤¤

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: hé lu, mọi người khỏe không a

[Yến Tử Ly]_{thế giới}: đại thần đã trở lại đấy a. Nhớ quá đi thôi.

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: cũng nhớ nha (っ´▽')っ

[Tiểu Quả]_{thế giới}: lặn mất tăm đi đâu vậy a, lão Tiêu

[Lam Đại Hi]_{thế giới}: Tiêu lão ca . Hân hạnh

[Cảnh Lam]_{thế giới}: Chiến caca, sau này nhớ bảo hộ ta a

[Tư Thần]_{thế giới}: Tiêu ca, lão đại bắt nạt ta, Tiêu ca nhớ đứng ra làm chủ nha

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: chính là muốn hỏi một chút, lão đại có kể qua về lão tử sao

[Lam Đại Hi]_{thế giới}: đúng thế

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: vậy có kể qua về nơi gặp mặt không. Lão tử là chưa có nhớ ra. Có thể nói nghe chút không a

[Vương Nhất Quang Quân]_{thế giới}:
Không được nói

[Lam Đại Hi]_{thế giới}: .......

[Yến Tử Ly]_{thế giới}......

[Tư Thần ]_{thế giới}:......

[Tiểu Quả]_{thế giới}......

[Cảnh Lam]_{thế giới}......

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: không cần phải thế chứ

[Uông Trác Trừng]_{thế giới}: chiến tranh lạnh sao

[Người qua đường]_{thế giới}:đại thần nhìn thử qua ảnh của lão đại, có nhận ra không a

[Tiêu Anh Di Lăng]_{thế giới}: đã nhìn qua. Người đẹp trai tài giỏi như thế. Chính là chưa có gặp a

[Người qua đường ]_{thế giới}:¯\_(ツ)_/¯¯\_(ツ)_/¯

>~< >~< >\< >\< >\<

Vương Nhất Bác khi nghe người nào đó nói không nhớ ra mình, rất là tức giận a. Chính là đang tập luyện nhảy a, tâm tình không có tốt, nhảy bị trật nhịp. Mọi người nhìn rất nhiều.

Vương Nhất Bác là muốn Tiêu Chiến tự mình nhớ ra . Vậy mà dám mặt dày lên thế giới hỏi thăm. Chính là muốn Nhất Bác ức chết.

Cũng may một lời đẹp trai tài giỏi vừa rồi, Vương Nhất Bác mới thấy tâm trạng bình ổn không ít.

Mọi người trong phòng tập nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt nghi ngờ.

Bình thường Vương Nhất Bác khi tập luyện rất nghiêm túc, còn có phần quá quy củ.

Hôm nay năm lần bảy lượt cầm điện thoại xem xét

Lúc đầu có vẻ đang tìm kiếm chờ đợi gì đó, khuôn mặt trầm tư

Kế đó lại cười cười vui vẻ

Và không biết có chuyện gì, nhìn Nhất Bác lại bị chọc cho tức giận. Có vẻ hơi bất lực và thiếu thốn.

Không những thế, tâm trí cũng để nơi điện thoại, nhảy còn bị chệch một, hai nhịp. Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra.

>~< >~< >~<

Tiêu Chiến phải vắt hết kí ức ra để tìm kiếm người Vương Nhất Bác trong trí nhớ của mình.

Khi nghe thấy lão đại là họ Vương, Tiêu Chiến cũng đã nghi hoặc là cậu nhóc họ Vương kém mình 6 tuổi kia. Nhưng khi nhìn mặt thì thấy cũng có phần giống nhau . Với lại cậu nhớ nhóc đó bị bệnh tim mà, nhưng cũng đã bốn năm trôi qua, bệnh nếu có thể cũng đã khỏi rồi.

Tiêu Chiến là không dám chắc chắn vì Uông nhị nói người Vương Nhất Bác này rất nổi tiếng.

Cậu mà nhớ nhầm, người ta có nói cậu thấy sang bắt quàng làm họ.

Rối thật rối mà.

-_-||( ̄. ̄)‹•.•›(ノ゚Д゚)(ノ゚Д゚)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro