Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A Tiêu cũng rất thích con...

.
.
.

Trên bàn cơm trong căn phòng nhỏ hẹp, Tiêu Chiến bày lên một bàn thức ăn nóng hổi đủ màu sắc. Mẹ Tiêu trông thấy lâu rồi, hai mẹ con mới có bữa cơm thịnh soạn như vậy không khỏi ngạc nhiên

- A Tiêu, thức ăn ở đâu mà nhiều quá vậy?

- Là Nhất Bác đưa con đi siêu thị mua về để bồi bổ sức khỏe cho mẹ đó ạ

- Là của Tiểu Bác sao? Cảm ơn con, nhưng mà lần sau đừng mua nhiều thức ăn đem tới như vậy. Con cũng còn đang đi học, lấy tiền đâu mà phung phí

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Trần Di Hồng đang ra sức khuyên mình sống tiết kiệm, trong lòng không khỏi cười khổ. Trước đây hắn sài tiền còn nhiều hơn như thế nhưng chưa có ai mở miệng khuyên hắn những lời chân thành như hiện tại, kể cả mẹ hắn. Bây giờ trông thấy sự vất vả từ thực tế, hắn cũng cảm thấy bản thân thật sự không thể phung phí với những thứ vô bổ, nhưng với A Tiêu thì được

Nghĩ vậy nên Vương Nhất Bác mới gật gù đáp ứng, nhưng chỉ đáp ứng với cuộc sống của hắn, còn với dì Tiêu và A Tiêu, hắn vẫn thích mua thật nhiều thức ăn ngon cho hai người mà thôi

- Dì dạy rất phải, nhưng mà con có tiền mua thực phẩm, không xài phung phí

- Tiểu Bác thật tốt, A Tiêu nhà dì thật có phúc khi được làm bạn với Tiểu Bác

- Là con có phúc được làm bạn với A Tiêu. Con rất thích em ấy

- A Tiêu cũng thích con

Vương Nhất Bác không kiêng dè nói ra lời cần nói, Trần Di Hồng cũng chẳng khách khí nói thay cho Tiêu Chiến. Hai người nói qua nói lại như vậy mà không biết Tiêu Chiến vẫn còn ngồi ở giữa chưa lên tiếng nói lời nào nhưng khuôn mặt thì đỏ như gấc rồi. Cậu không nghĩ mẹ mình và Vương Nhất Bác lại hòa hợp đến như vậy, đến nói đùa cũng hợp rơ hơn người khác

- Mẹ, Nhất Bác, ăn đi kẻo nguội

- Được, được, được... hai đứa cũng ăn đi

Suốt bữa ăn, Vương Nhất Bác vẫn rất ôn nhu gắp thức ăn cho dì Tiêu rồi lại qua gắp thức ăn cho A Tiêu, khung cảnh trên bàn ăn thực sự rất vui vẻ, nhìn mẹ con Tiêu Chiến hồn nhiên nói cười dù cho hoàn cảnh sống không mấy tốt đẹp kia... không hiểu sao Vương Nhất Bác cũng cảm thấy rất ấm áp.

Vương Nhất Bác ăn xong bữa trưa, vẫn nấn ná chưa muốn về nhà mà ở lại nhà Tiêu Chiến chơi thêm vài giờ đồng hồ nữa mới lưu luyến rời đi

Buổi chiều đó, Trần Di Hồng vừa vá lại đường chỉ trên chiếc áo thun đã cũ của Tiêu Chiến, lâu lâu bà nhìn con trai đang dọn dẹp nhà cửa liền mở miệng hỏi thăm

- Con với Nhất Bác, sao rồi?

- Dạ? Sao là sao ạ?

- Con nói với nó, mình là con trai rồi sao?

Tiêu Chiến nghe câu hỏi của mẹ Tiêu, bàn tay đang dọn dẹp liền ngưng lại, sau đó như nghĩ đến điều rối rắm trong lòng mà cúi đầu, khẽ lắc

Trần Di Hồng nhìn thấy thái độ của con trai mình như vậy có chút ngạc nhiên, nếu Tiêu Chiến chưa nói với Vương Nhất Bác về thân phận thật sự, vậy tại sao Tiêu Chiến vẫn ở trong bộ dáng con trai, còn mời Vương Nhất Bác về nhà dùng bữa như vậy kia chứ

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất khó hiểu với hai đứa nhỏ

- Nếu con chưa nói cho nó biết thân phận thật sự của mình vậy thì tại sao con ở trong bộ dáng này, nó vẫn chấp nhận con sao?

Tiêu Chiến quay đầu nhìn mẹ Tiêu khẽ thở dài

- Mẹ, con định nói với cậu ấy con là con trai rồi thế mà cậu ta vẫn không tin, cứ một mực nói con là con gái thích giả thành con trai, con không biết nên giải thích như thế nào cả. Nhưng mà con cũng không việc gì phải giải thích, hình như cậu ta chỉ muốn làm bạn với con thôi

- Là vậy sao? Vậy nếu chỉ muốn làm bạn thì Nhất Bác muốn nghĩ như thế nào cũng được. Nhưng nếu Nhất Bác có ý với con, con tuyệt đối phải nói rõ ràng cho nó biết, có hiểu chưa?

- Con biết rồi

------

Những ngày sau đó, Vương Nhất Bác càng ngày càng dạn dĩ, hắn thường xuyên lui tới nhà Tiêu Chiến để cọ cơm, thăm mẹ Tiêu. Mỗi lần hắn tới đều mua rất nhiều thức ăn cùng vật dụng sinh hoạt trong nhà cho Tiêu Chiến. Có hôm Tiêu Chiến vì bận học trên trường... Vương Nhất Bác tự mình mua thức ăn tới rồi cùng dì Tiêu, hai người ăn uống rất vui vẻ

Thời gian hai tuần nhanh chóng trôi qua

Hôm nay, Tiêu Chiến chính thức tới quán cà phê của anh họ Nhất Bác để nhận việc. Vì là lần đầu tiên tới nhận việc nên Vương Nhất Bác rất sốt sắng chờ Tiêu Chiến để đưa cậu đi

Mặc cho Tiêu Chiến nói mình không sao, nhưng Vương Nhất Bác có đủ lý do để Tiêu Chiến không thể từ chối thành ý của hắn

Ngồi trong xe, Tiêu Chiến cảm thấy áy náy rất nhiều nên mới lên tiếng hỏi nhỏ

- Cuối tuần này nếu cậu không bận thì có thể tới nhà tôi, tôi nấu gà hầm rau củ mời cậu

- Được thôi

Vương Nhất Bác rất vui vẻ với lời mời của Tiêu Chiến nên đã cao hứng đồng ý ngay, mặc dù trong mấy tuần qua, hắn vẫn thường xuyên tới nhà Tiêu Chiến để cọ cơm mà không có một lời mời nào cả

Tiêu Chiến nhìn thái độ hào hứng của hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất rộn rã, trái tim trong lồng ngực chỉ vì nụ cười tỏa sáng của Vương Nhất Bác mà đập lên từng hồi loạn nhịp. Tiêu Chiến biết cảm giác bấy lâu nay của bản thân đối với Vương Nhất Bác là gì... hình như cậu đã có tình cảm với Vương Nhất Bác rồi thì phải, chính là yêu rồi cho nên tim mới đập rộn rã như thế. Nhưng bởi vì cậu không thể xác định được tình cảm mà Vương Nhất Bác dành cho mình nên bản thân không dám lỗ mãng nói ra cảm xúc của mình cho Vương Nhất Bác biết

Mà nếu Vương Nhất Bác biết cậu yêu hắn, biết cậu chính là một đứa con trai chính hiệu, liệu hắn có ghét bỏ mà xa lánh cậu hay không đây

- A Tiêu, A Tiêu

Tiếng gọi trầm thấp của Vương Nhất Bác thành công kéo theo tâm trí vẩn vơ của Tiêu Chiến trở về thực tại, cậu tròn xoe đôi mắt quay qua nhìn Vương Nhất Bác như chờ đợi hắn có điều gì đó muốn nói với mình

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Tiêu Chiến, không kiềm chế được mà đưa tay xoa lên đầu tóc mềm như bông của người ta, sau đó mới nhỏ giọng lên tiếng

- Tới nơi rồi, anh đưa em vào nhận việc

-----

Công việc ở quán cà phê cũng đặc biệt nhẹ nhàng, Tiêu Chiến chỉ việc bê đồ uống ra cho khách, hoặc thu dọn tàn dư trên bàn của khách đưa vào bên trong, phân loại rồi bỏ vào trong thùng rác, đến 10 giờ cậu chỉ đưa những bao rác ra bên ngoài nữa là kết thúc công việc

Tiêu Chiến với tâm thái làm việc cao độ, cậu cảm thấy công việc ở quán cà phê cũng rất tốt, lương cao mà còn được về sớm như vậy, trong lòng vẫn luôn ngấm ngầm cảm ơn Vương Nhất Bác vì đã tìm việc này cho cậu. Nếu có dịp, Tiêu Chiến vẫn muốn bày tỏ lòng thành, mua quà cảm ơn hắn

Nghĩ là làm, vài ngày sau đó, khi kết thúc tiết học trên lớp, trước khi trở về nhà, Tiêu Chiến có ghé qua một cửa hàng chuyên bán đồ lưu niệm độc đáo

Cậu dạo một vòng bên trong cửa hàng, đi tới đi lui vẫn chưa quyết định nên mua gì tặng cho Vương Nhất Bác. Đang lúc tâm trạng rối ren vì lựa mãi không được, cuối cùng đôi mắt Tiêu Chiến lại chạm phải một vật bằng inox sáng loáng

Cậu tò mò tiến tới nhìn nhìn một chút

Hóa ra là móc gắn chìa khóa hình ổ khóa bằng inox, Tiêu Chiến thích thú cầm lên ngắm nghía không rời mắt, cuối cùng vẫn quyết định mua móc gắn này để tặng cho Vương Nhất Bác

Chị chủ cửa hàng mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, sau đó mới lên tiếng giới thiệu thêm

- Đây là ổ khóa, còn có chìa khóa, cả hai là một cặp, cái này gọi là khóa cặp tình nhân. Cậu có thể lấy thêm cái chìa khóa ở bên cạnh

- Một cặp sao?

- Phải, là một cặp

Chị chủ quán lên tiếng khẳng định, sau đó sợ Tiêu Chiến không tin mà cầm lên chiếc chìa khóa làm động tác mở khóa cho ổ khóa nhỏ. Vậy mà thật sự có thể mở được ổ khóa, Tiêu Chiến mỉm cười thích thú

- Em lấy cả hai cái luôn ạ

Một cái tặng cho Vương Nhất Bác, cái còn lại giữ lại cho bản thân, xem như là bí mật riêng của cậu

Sau khi nhận túi đồ được chủ quán đưa qua cho mình, Tiêu Chiến vui vẻ cất vào trong balo rồi cứ thế bước bộ về nhà

.
.
.

./. Là Anh Nhìn Trúng Em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro