Chương 4: Chấp niệm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lam Trạm! Nhìn ta, mau nhìn ta.."

"Lam Trạm! Ngươi thật tốt, ta rất thích ngươi"

"Ngụy Anh!"

"Yêu ngươi, sủng ngươi, làm tất cả vì ngươi, dù ngươi làm gì ta vẫn ủng hộ ngươi"

"Lam Trạm! Sau này dù chuyện gì xảy ra ngươi vẫn đứng bên cạnh ta chứ?"

"Lam Trạm! Ngươi có tin ta hay không?"

"Ngụy Anh! Ngươi đang ở đâu?"

* * *

Giật mình chợt tỉnh giấc, Tiêu Chiến tỉnh dậy cũng đã là buổi sáng của hai ngày sau, quả thật cậu ra tay có hơi quá rồi, mặc dù không quen biết không thân thuộc nhưng anh mãi cũng không nghĩ ra được lí do gì cho hợp lí về những hành động cậu làm với anh. Dạo gần đây mỗi lần chợp mắt, anh lại mơ thấy giấc mơ kì lạ, anh không hiểu tại sao mình lại mơ thấy nó, nó giống như một thứ gì đó mời gọi anh để anh chạm vào nó rồi khơi dậy những viễn cảnh khác. Mơ hồ không hiểu nhưng anh lại cảm thấy tò mò, vì người trong giấc mơ rất giống anh và cậu, còn những câu nói kì lạ phát ra nữa, anh nhớ lại lúc trước hình như cậu cũng từng nói ra một câu khá khó hiểu.

"Vương Nhất Bác! Cậu rốt cuộc là ai?"

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở, một mùi hương thoáng qua mũi anh, là cháo. Nhắc mới nhớ, hình như anh cũng chưa kịp làm vệ sinh gì cả, à mà cũng có nhúc nhích nổi đâu.

"Chiến ca, anh dậy rồi, ăn cháo tẩm bổ sức khỏe nhé, anh ngủ khá lâu rồi có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?"

"Đây là Vương Nhất Bác, con mãnh thú điên cuồng tối hôm đó sao? Sao hôm nay tốt thế, còn ôn nhu nói chuyện nhẹ nhàng quan tâm nữa chứ! Trời sập à? Không phải cậu ta là xã hội đen giết người không gớm tay sao? Còn gọi mình là Chiến ca nữa, không lẽ mình với cậu ta thân thiết đến vậy ư? Có chỗ nào không hợp lí nhỉ?"

Anh khó hiểu nhìn cậu chằm chằm suy nghĩ, có điều cái nhìn của anh không ảnh hưởng đến cậu, người cậu chấp niệm cả hai kiếp này không phải nói ngày một ngày hai là được, cậu cần làm cho anh tin tưởng một chút mới có thể đem anh bảo hộ được, mới có thể để anh từ từ nhớ lại, dù là trái ý trời cũng được. Cậu tự hứa với bản thân rồi, nếu anh có thể nhớ lại cậu nguyện chiều theo tất cả ý muốn của anh, nếu như anh không thể nhớ lại.. vậy thì cậu đành cưỡng chế anh nhớ lại thôi.. ai bảo mọi thứ liên quan đến anh cậu đều cứng nhắc như vậy, ích kỉ như vậy.. biết sai nhưng vẫn cố chấp đến không tưởng.

"Được rồi để tôi tự ăn, cậu không cần phải làm thế đâu"

"Chiến ca mau khỏe nha, em sẽ chăm sóc anh thật tốt, có cơ hội rồi sau này sẽ bảo hộ anh cả đời"

Giật giật khóe mắt, anh không hiểu nổi cậu, gì mà bảo hộ cả đời, xem anh là con nít sao, nhưng cũng có chút dễ thương, thật giống.. cún con. Tự nghĩ lại tự cười.

Giấc mơ đêm qua làm anh có chút hoảng loạn, loại cảm giác này lần đầu tiên anh cảm nhận được dù chỉ là mơ nhưng nó quá chân thực đi. Nhìn thấu được tất cả nhưng không thấu được lòng mình, thật quá bi thương. Dùng sinh mạng để đổi lấy hạnh phúc cho thiên hạ, thật đáng ngưỡng mộ, nhưng có điều cái anh thấy lại là một chuỗi bi kịch, quá bi thương, quá đau lòng dù anh không hiểu nó là gì, mất mát rất rõ ràng. Tâm can một người dễ dàng bị tổn hại, nhưng lại rất khó chữa lành, nhìn trước mắt nhưng không thể làm gì, thật khiến người khác khổ sở cũng khiến người khác cảm thấy thương hại. Chính anh cũng hiểu dù qua bao nhiêu năm thì giấc mơ vẫn tồn tại song song với cuộc sống của anh, hình như nó muốn nhắc nhở anh nhớ ra điều gì đó hay muốn anh quên đi thứ gì! Quan trọng hơn là nó khiến anh cảm thấy bất an khi anh gặp cậu nó lại ngày càng chân thực hơn khiến anh rơi vào trạng thái mất tự chủ bản thân đến rối loạn hành động. Thật không biết sau này sẽ ra sao..

Lại qua hơn một năm, anh và cậu đã xảy ra khá nhiều chuyện, có một chuyện khiến anh cảm thấy bực bội đó là Vương Nhất Bác suốt ngày lẽo đẽo theo anh như cái đuôi vậy, à không phải nói là cực kì dính người, anh đi đâu, cậu theo đó, cả đi tắm cũng không tha. Bất lực thật sự luôn.

Cậu rất sợ, nếu như anh lại giống như năm đó thì sao, sẽ khiến cậu như năm đó ngồi vấn linh đến suy kiệt rồi để hơi tàn bồi tán cùng anh sao? Sẽ xảy ra hay không bao giờ xảy ra? Giữ anh là quan trọng nhất, dù sao trong giới giải trí anh cũng không quen biết nhiều, sống chung với một người vừa là minh tinh nổi tiếng vừa là xã hội đen khát máu như cậu thật sự không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro