Chương 5: Chấp niệm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiến ca! Chúng ta bàn chuyện nhân sinh đi, được không?"

"Chuyện nhân sinh là chuyện gì? Cậu ngoài đi theo tôi ra còn có chuyện gì để nói sao?"

"Đừng giận, còn không phải là em sợ anh đi mất sao?"

"Tôi đi được sao? Suốt ngày không phải là cậu đi theo tôi thì cũng là ở trong phòng không thì đi làm cũng không được yên, tự do ở đâu chứ?"

"Mặc dù ở chung được một năm nhưng một chút tin tưởng em anh cũng không có sao?"

"Tôi lấy gì để tin tưởng cậu? Là lúc đầu cậu ép buộc tôi chung sống với cậu, tôi đã đồng ý bao giờ đâu!"

"Chiến ca, xin lỗi nhưng em không buông bỏ anh được, đừng xa em có được không?"

Cậu run run bước đến ôm lấy anh từ phía sau, tựa đầu lên vai anh thủ thỉ đủ điều, nói rất nhiều thứ để an ủi lòng anh. Anh chưa thật sự tin tưởng cậu, cũng phải thôi là cậu bắt ép anh ở với cậu, là cậu ép buộc anh mọi thứ, những điều đó không phải cũng đều muốn tốt cho anh sao, mặc kệ anh muốn hay không, chấp niệm của cậu khá rõ ràng là cậu sợ mất anh, sợ anh rời bỏ cậu thêm một lần nữ, nếu chuyện đó xảy ra thà rằng cậu sẽ một đường dứt khoát cướp đi tự do của anh vậy, bảo hộ anh bên người, dùng sự chân tâm này bảo hộ anh, yêu thương anh, sủng anh nhưng không phải vì thế mà cậu sẽ tha cho anh, vì đối với cậu bây giờ an toàn của anh là trên hết, còn sau này có xảy ra vấn đề phát sinh gì thì tính sau đi.

"Vương Nhất Bác! Rốt cuộc thì cậu là ai?"

Đang mãi suy nghĩ thì chợt nghe đến câu hỏi của anh. Không phải là anh là nhớ ra được chuyện gì rồi sao, có phải sẽ nhớ ra cậu là ai không? Nhưng phải giải thích thế nào với anh đây?

"Haha.. anh.. anh đang nói gì vậy chứ, em có thể là ai được, em là Vương Nhất Bác mà" - Cậu thốt ra những lời dối lòng

"Tốt nhất là cậu đừng giấu tôi chuyện gì, tôi không cần biết cậu là ai, quen biết với tôi ra sao, nhưng tôi không có ấn tượng với cậu, càng không quen biết cậu nên là có thể buông tha được thì buông tha cho tôi đi. Một năm, đã một năm rồi, cậu có thấy phiền không thế? Tôi còn người nhà còn bạn bè của mình, tôi cứ thế biến mất thì họ sẽ nghĩ gì đây?"

Im lặng nhìn anh nói hết, cậu bất chợt kìm nén cơn giận của mình, có lẽ vẫn còn quá sớm để anh chấp nhận cậu, nhưng nếu để anh đi rồi, sau này còn có cơ hội gặp lại hay không, còn chuyện kiếp trước nữa, anh vẫn còn một chuyện chưa làm mà, nếu anh không còn ở đây vậy thì cậu phải làm sao, làm sao lấy lại kí ức kiếp trước cho anh được.

"Em không cho phép"

"Cậu lấy quyền gì quản chuyện của tôi?"

Phải, cậu lấy quyền gì quản anh đây, có nên nói anh là người cậu yêu nhất, người cậu yêu từ 1000 năm trước hay không? Anh sẽ tin cậu sao?

"Anh.. là người mà em yêu nhất"

Khó khăn nói ra câu đó làm cậu cảm nhận rằng anh đang khó hiểu nhìn cậu chằm chằm. Nếu lôi kiếp có giáng xuống đi nữa cậu cũng chấp nhận, Hàm Quang Quân ngày xưa đã không còn, Ngụy Anh cũng đã mất. Đó là chuyện của kiếp trước còn kiếp này lại là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Bây giờ không nói có khi sẽ hối hận cả đời, nhưng nếu nói ra rồi liệu khi bị thịt nát xương tan, anh có thương cảm cậu, đau lòng vì cậu như năm đó anh đau lòng vì thiên hạ chúng sinh không.

"Ngụy Anh, ta là Lam Trạm"

"..."

"Đùa cái gì vậy Vương Nhất Bác, cậu nghiện phim cổ đại đến điên rồi sao?"

"Em không điên, vậy để em nói cho anh biết, những giấc mơ mà anh thường mơ thấy mỗi đêm là em dùng linh lực mỗi ngày truyền vào cho anh, đem những kí ức của hai chúng ta của 1000 năm trước vào giấc mơ đó để nhắc cho anh nhớ, kiếp trước anh như thế nào, vì thiên hạ không màng hy sinh mình nhưng có bao giờ anh quay đầu nhìn lại phía sau mình chưa? Phía sau anh.. vẫn còn một người vì anh mà đối đầu thiên hạ để bảo vệ anh, bảo vệ người mà hắn yêu nhất, bảo vệ cái lí tưởng mà người đó ra sức chiến đấu để chứng minh. Anh có bao giờ suy nghĩ rằng hắn có cảm nhận thế nào, chấp niệm với người đó ra sao chưa?"

"..."

Im lặng, im lặng đến triệt để, đầu óc anh ong ong với mớ thông tin không thể nào tiếp nhận nổi. Gì chứ, giấc mơ đó là thật là do cậu sao, tại sao phải bắt anh nhớ nó chứ, còn nữa cậu có chấp niệm với anh, gì mà là người cậu yêu nhất.. Đau, rất đau, anh ôm lấy đầu mình cả thảy ngất đi.

"Ta không muốn tổn thương ngươi vì sao ngươi cứ phải ép ta làm thế, rốt cuộc thì lúc đó chuyện gì đã xảy ra với ngươi khiến ngươi kiếp này ghét ta tránh né ta còn mất hết kí ức như vậy?"

----------------------------------------

"Ngươi hận hắn không?"

"Có, rất hận"

"Có muốn quên đi hắn không?"

"Ta.. rất muốn"

"Được, kiếp sau ngươi vẫn sẽ gặp lại hắn nhưng ngươi sẽ không nhớ hắn nữa, ngươi chấp nhận không?"

"Ta chấp nhận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro