Chương 6: Im lặng! Nhưng đầy đau khổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc mà cậu nói ra chuyện kiếp trước với anh cũng đã gần một tuần rồi, dường như anh cũng không còn nói chuyện nhiều với cậu, cố tình né tránh cậu nhiều hơn, bản thân anh cũng không hiểu nổi bản thân dường như có một ma lực nào đó khiến anh tránh xa cậu khi nghe cậu nói ra chuyện đó. Không biết phải làm sao để giải thích cũng như làm cho anh nói chuyện với cậu dù cho anh có ghét cậu đi chăng nữa, cậu muốn biết rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì mà bản thân không biết để khi trùng sinh lại thì anh đã quên đi cậu, quên tất cả còn có không muốn nhìn hay ở bên cậu để cậu lẽo đẽo theo anh như trong một năm qua nữa.

Dạo này cậu rất bận, hết quay phim, quay show, chụp hình tạp chí lại đến giải quyết chuyện nội bộ trong giới hắc đạo khiến cậu không có thời gian để nghỉ ngơi nhưng vẫn muốn trở về thật sớm bên cạnh anh, không biết khi không có cậu bên cạnh anh sẽ làm gì? Nghĩ thôi cũng làm cậu cười không khép được miệng khiến cho đàn em cậu nhìn cậu khó hiểu tại sao đại ca của họ rất lãnh khốc như vậy mà bây giờ lại ngồi thẫn thờ còn tự cười một mình nữa chứ. Còn anh sao? Anh thì có thể làm gì, nhắm mắt ngủ thôi cũng nghĩ đến những lời cậu nói với anh, có phải hay không kiếp trước anh vĩ đại đến thế, vĩ đại đến nỗi khiến cho người khác ganh ghét muốn chà đạp anh, chà đạp đến không còn gì nữa, khiến anh không thể quang minh chính đại bảo vệ được người muốn bảo vệ sao? Tất cả lời cậu nói có phải sự thật hay không, những giấc mơ kia có thể là thật nhưng làm sao để tin đây? Nhắm mắt nhưng trong lòng dấy lên một cảm xúc, một cảm xúc thống hận len lỏi trong con người anh, từng chút từng chút bào mòn tâm trí anh khiến cho anh chịu phải cảm giác đau đớn kịch liệt.

Còn cậu, sau khi giải quyết các vấn đề rắc rối không mong muốn, cậu trở về nhà nơi có anh, dù là cậu đã nói ra sự thật đó, nhưng đó là thiên cơ mà thiên cơ tất nhiên không thể tiết lộ nếu tiết lộ thiên cơ ắc hẳn sẽ chịu trừng phạt của thiên đạo, cho dù là trừng phạt cậu cũng không sợ, vì cậu đã chờ anh trong những năm tháng đau khổ, ngồi vấn linh tìm kiếm anh trong sự đau khổ bi ai nhưng đến cuối cùng khi hơi sắp tàn thì vẫn không thể tìm ra người ấy, cậu biết rằng cứ trải qua một kiếp thì sẽ tìm được anh nhưng cậu đã trải qua rất nhiều kiếp số trong vòng đạo luân hồi chuyển thế, mà tất cả chúng lại chưa từng lấy đi kí ức của cậu. Phải chăng là muốn cậu trả giá cho việc gì sao? Cậu mất anh ở 1000 năm trước cũng là kiếp trước của cậu, nhưng anh thì sao, anh lại chưa từng luân hồi chuyển kiếp, cậu cứ tưởng anh sẽ luân hồi chuyển kiếp nên đã đi luân hồi chuyển rất nhiều kiếp để gặp anh. Số phận không an bài cậu nhưng luôn khiến cậu bị giày vò, đúng thật là trêu ngươi.

---------------------------------

"Ngụy Anh, vì cớ gì ngươi phải chịu đựng như vậy?"

"Lúc đó tại sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt chết tâm?"

Phải, lúc Ngụy Anh chết, y đã nhìn hắn bằng ánh mắt mà có lẽ đã ám ảnh hắn đến bây giờ, một ánh mắt của sự hận thù nhưng lại chất chứa một nỗi niềm khó tả, ánh mắt đó làm hắn có chút không hiểu, hắn không hiểu y làm sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó, nhưng cuối cùng y lại cười, một nụ cười chua sót thấu tận tâm can, có phải hay không y muốn nói rằng y không muốn nhìn thấy hắn nữa, y muốn đời đời kiếp kiếp quên đi hắn, quên tất cả, không muốn thấy hắn nữa.

Chết tâm sao, lúc y tự mình bạo phát tự vẫn, hắn đã chết tâm rồi, người hắn yêu hắn không bảo vệ được, người hắn từng say lại không thể níu giữ, người hắn đặt làm tâm can bảo bối hắn lại không thể cứu được. Là giết tâm hắn, phải ông trời đã giết chết tâm hắn rồi, đau, nhưng lại không thể khóc, thật làm người ta đau lòng.

-------------------------------

Dù là chết tâm nhưng bây giờ là hiện tại, hiện tại cậu cần anh, tuy rất tò mò quá khứ kia nhưng không sao, nếu anh nhớ lại sẽ tự động nói ra thôi, bây giờ không vội, nếu không sẽ khiến anh càng thêm chán ghét cậu hơn, cậu không muốn như vậy đâu. Trở về nhà, cậu bước lên phòng anh, đứng trước cửa phòng cậu khó khăn rất muốn mở cửa nhưng lại nửa không muốn, nếu cậu đột nhiên mở cửa thì phải nói gì với anh, còn nếu không mở cửa thì không được, cậu rất nhớ anh. Đánh liều cậu dứt khoát mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng nhất để lấy lòng anh, không được để anh giận, không được gây ấn tượng xấu với anh (Vương Nhất Bác cậu có phải cool guy không thế)

Mở cửa phòng thì thấy anh đang ngủ, cậu biết anh còn thức nhưng lại giả vờ, biết anh sẽ chờ cậu theo thói quen một năm kia, có khi nào anh có một chút tình cảm với cậu rồi không, nhưng nếu cậu không nói chuyện kiếp trước ra có khi nào bây giờ hai người đang hạnh phúc rồi không, cậu không ngốc, nếu muốn anh toàn tâm toàn ý thì anh phải biết tất cả dù là chuyện thiên cơ cũng được, đối với anh cậu chính là ích kỷ như thế, chỉ muốn anh biết cậu yêu anh đến thế nào, muốn anh ở bên ra sao.

"Chiến ca, xin lỗi, anh không tin cũng được, đừng gượng ép bản thân được không?"

"..."

"Chiến ca, nói chuyện với em đi, đừng im lặng như thế được không?"

"..."

"Gần 1 tuần chúng ta không trực tiếp nói được chuyện gì cả, em biết anh muốn tránh xa em nhưng có thể một lần tin em được không?"

"..."

"Chiến ca, nếu một ngày em biến mất có hay không anh sẽ đau lòng vì em?"

"..."

Thấy anh vẫn im lặng không trả lời, cậu thất thần nhẹ bước ra khỏi phòng anh, tâm trạng não nề không buồn không vui, một tâm trạng hết sức đau khổ không thể giải bày.

"Chiến ca, anh có biết không, nếu như một ngày em thật sự biến mất thật, em rất sợ anh sẽ giống như em năm đó, bỏ tất cả mà đi tìm người mình yêu dù không bao giờ tìm ra được, em không muốn nhưng em phải làm sao đây"

"Ngụy Anh, trái tim ta không phải sắt đá, cũng biết đau và rỉ máu, ngươi có thể chấp nhận hay không cớ sự như bây giờ, một lần thôi, xin ngươi.. nói chuyện với ta"

----------------------------------

"Quên rồi, ngươi tính làm gì?"

"Sống cuộc sống ta muốn"

"Ngươi nghĩ mình có khả năng?"

"Ta rất tự tin, vì thế ta không cần hắn, không cần một người phản bội lòng tin của ta"

"Ngươi rất vô tình nhưng lại hữu tình"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro