Chương 7: Cái giá phải trả? Thù hận in hằn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giết chết Ngụy Vô Tiện, cướp lấy Âm Hổ Phù"

"Giết chết Ngụy Vô Tiện, cướp lấy Âm Hổ Phù"

Nhìn đám người tự xưng là chính đạo, hắn cười, một nụ cười chua xót có chút bất lực, chẳng phải họ đều ghét tà ma ngoại đạo sao, sao phải cướp đồ của hắn chứ. Hắn nhìn thấy y, nhưng không phải dáng vẻ hắn thường thấy, một người có thể vì hắn mà tin tưởng nhưng không, ánh mắt đó lại chứa đựng một khoảng trống vô hình, không có bất cứ hành động phản kháng nào. Hắn tự cười chính mình...

----------------3 ngày trước------------------

"Ngươi sẽ giúp ta chứ?"

"Sẽ"

"Nhất ngôn cửu đỉnh nhé!"

--------------Hiện tại----------------------------

Cớ sự này là do hắn tự chuốc lấy sao, cũng không hẳn.....thật là.....nếu ngươi không muốn cần gì phải hứa chứ....

"Giết chết hắn, giết tà ma ngoại đạo"

"Giết Ngụy Vô Tiện, hắn không xứng là người của ngũ đại thế gia"

"Giết Ngụy Vô Tiện"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Chiến ca, anh ăn thử món em nấu đi, món này nè, món này nữa"

"...."

Cậu vì anh đã làm rất nhiều món anh thích, cũng vì anh mà làm rất nhiều chuyện khác như giao lại phía hắc đạo cho đàn em tín nhiệm rồi rời khỏi giới hắc đạo, chăm chỉ quay show kiếm thêm nguồn thu nhập mới, cũng vì anh mà học cách nấu ăn dù cái bếp không còn nguyên vẹn. Nhìn bãi chiến trường trong căn bếp lại nhìn xuống các món ăn được bày sẵn trên bàn, anh cầm đũa nếm thử dù sao cũng là cậu bỏ công sức ra nấu nên cũng phải đáp lại thôi. Vừa đưa món dưa chuột vào miệng, lập tức cắn răng nuốt xuống xong nhìn cậu đang mong chờ anh trả lời xem như thế nào. Đã rất lâu không nói chuyện với cậu nên cũng cần có một số thứ cần nói với nhau, không thể để cho cậu thất vọng nên đành ngậm đắng nuốt cay mà rặn ra từng chữ

" Ngon....ngon lắm"

"Vậy hả, em cũng muốn thử"

"Không cần....à ý tôi là cậu đã làm cho tôi rồi thì nó là của tôi, cậu không được ăn"

Tránh để cậu đau lòng vì món ăn do chính mình nấu bị thất bại nên anh đành giành hết để ăn một mình, còn cấm cậu không được đụng vào. hành động đó khiến cậu bất giác đỏ mặt mà cười không khép được miệng.

Thỉnh thoảng cũng có một khoảng thời gian hai người sẽ rất vu vẻ, nhưng bất chợt sẽ bình tâm mà tránh né, anh buộc mình phải tránh cậu vì anh không muốn nhìn thấy cậu, không biết có phải là bản thân tự dưng bài xích cậu hay không nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, hay ngồi gần hoặc là nói chuyện dù anh toàn im lặng là nhiều thì cảm giác của anh có chút mất mát, một chút đau lòng, một chút thù hận, mà nỗi thù hận khá đau, nó dày vò anh mỗi đêm khó dứt ra được.

Quan trọng hơn, vì anh không muốn nói chuyện với cậu nên cậu thường nói chuyện rất nhiều, nói đủ thứ trên trời dưới đất để làm cho anh vui. Anh nghĩ cậu có phải con trai không sao nói nhiều vậy chứ, cậu càng nói nhiều tâm tình của anh ngày càng tệ, anh một mạch đi thẳng lên phòng. Mỗi lần buồn bực, anh đều sẽ vẽ tranh, vì anh rất thích vẽ nên phòng anh luôn có đồ dùng cho vẽ tranh, là cậu.

Dạo gần đây anh ngủ rất ít, vì mỗi lần nhắm mắt lại có một giọng nói vang bên tai anh, không phải cậu mà là chính anh

"Hắn là kẻ thù của ngươi, tại sao ngươi lại ung dung bên cạnh hắn như thế?"

"Ý ngươi là gì?"

"Ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu?"

"Ta không hiểu!"

"Haha, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu sao, đừng nói ngươi không thấy bản thân không có cảm giác đau đớn thống hận. Lừa người"

"Đừng nói nữa"

"Cái giá ngươi phải trả....thù hận.....đã in sâu trong lòng ngươi rồi....ngươi chính là ta ta chính là ngươi"

"Cút đi"

"Đau lòng sao, ngươi đừng tưởng bản thân thanh cao, hiện tại nếu ngươi dám nhớ lại ngươi sẽ trả giá rất đắt"

"Gì chứ?"

"Không lâu nữa, Thiên đạo sẽ giáng xuống, ngươi nghĩ xem....haha"

"....."

Giật mình tỉnh mộng, anh không hiểu ý người đó là gì, nhớ lại sao? nhớ lại chuyện gì, không phải chuyện cậu nói với anh đó chứ, mà có liên quan gì đến cậu và anh ư? Thử một lần xem sao! Hôm sau, sắc trời đã trưa, anh bước xuống phòng khách thì gặp cậu anh muốn thử nhưng lại nửa không muốn nên quyết định liều một phen xem những gì người đó nói với anh rốt cuộc là như thế nào. Anh khẽ gượng gạo gọi một tiếng

"Lam Trạm"

"......"

Bất động nhìn anh đến thững thờ, vội vàng chạy đến bên anh lay anh điên cuồng, vừa lay vừa nói rất nhiều...

"Ngụy Anh, ngươi....ngươi nhớ ra ta rồi sao....tốt quá tốt quá rồi"

Đang trên chín tầng mây thì anh nói một câu khiến cậu rớt xuống 18 tầng địa ngục ngay tức khắc

"Tôi đùa thôi, vì muốn kiểm tra một chuyện. Không có gì nữa tôi về phòng đây, tiện thể tôi không đói nên cậu cứa ăn trước đi nhé"

Nói xong anh trở về phòng mình nhưng không để ý phía sau anh cậu đã buồn đến khóc luôn rồi, quỳ xuống giữa phòng, cậu ôm lấy ngực mình

"Tất cả là sao chứ, trái tim ta vì ngươi đã không thể chịu đựng thêm được gì nữa, ngươi cứ phải làm thế thì mới vui sao, có phải hay chăng ngươi thật sự có chuyện gì mà ta không biết, ta tin ngươi, tin ngươi"

Khóc rồi, Hàm Quang Quân vì một người mà khóc rồi, nhưng người y yêu lại không bao giờ thấy được dáng vẻ này, có lẽ cần thêm thời gian nữa...dù sao bản thân anh khó có thể chấp nhận cậu nên cậu rất muốn được cùng anh có một khoảng thời gian vui vẻ trước khi Thiên đạo trừng phạt cậu xảy ra.

"Cuối cùng thì chỉ có một kỉ niệm ở một khoảnh khắc tươi đẹp là đứng yên, còn lòng người thì không dễ giữ yên nổi. Chiến ca, dù ra sao thì anh mãi là người mà em yêu nhất, là Ngụy Anh mà Lam Trạm ta tâm duyệt, sau này nếu có chuyện gì thì ngươi sẽ luôn mãi cười tươi được không?"

Tâm tâm niệm niệm, cuối cùng sẽ là gì đây....

-----------------------------------------------

"Thù hận in hằn rồi, ngươi chấp nhận đánh đổi sao?""Chấp nhận"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro