Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

Tư Đồ Không, đã bắt được!

Dọc theo hành lang dài âm u lạnh lẽo đi xuống hầm, ai cũng không ngờ tầng hầm của tửu lâu Vân Lai Lâu ở kinh thành không chỉ có rượu lại còn có một tù thất bí mật!

Dưới ngọn đèn yếu ớt, Tư Đồ Không bị trói tay sau lưng, chửi ầm lên.

- Kẻ nào không có mắt dám ám toán lão tử? Lão tử phải giết cả nhà ngươi!

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, cầm lấy ngọn đèn ghé sát vào Tư Đồ Không.

- Chính là tiểu tử nhà ngươi vội vã muốn gặp đại gia ta?

Tư Đồ Không mới vừa lên tiếng một câu, đã bị Tần Khấu đánh một bạt tai.

Tiêu Chiến cũng không để ý hắn ngang ngược, thản nhiên nói.

- Tần Khấu, ngươi đi xuống trước đi. Có việc ta sẽ gọi ngươi.

- Tiểu tử! Thả ta ra!

Tư Đồ Không nhìn bộ dáng thư sinh yếu nhược của Tiêu Chiến, cảm thấy có thể dễ dàng khi dễ y.

- Im miệng! Ồn ào sẽ chết!

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói. Nhẹ nhàng bâng quơ tung ngón tay, từ trên đầu ngón tay phát ra một đạo chân khí trắng nhạt, chọc thủng một lỗ ở trên vai Tư Đồ Không, máu tươi liền nhanh chóng nhiễm đỏ nửa vai gã.

Tư Đồ Không tức khắc im miệng, thân thể không tự chủ được run rẩy. Một nửa bởi vì đông lạnh, một nửa bởi vì hoảng sợ. Trên đời này lại có thứ võ công kinh khủng như thế!

- Tư Đồ Không, ngươi không nhớ rõ ta sao? Chúng ta, đã hai năm không gặp!

Tiêu Chiến vẫn thản nhiên, ánh mắt không có cảm xúc gì, thanh âm rất u lãnh. Tư Đồ Không cũng đã học được lúc không cho gã nói chuyện thì cũng đừng nên mở miệng. Tiêu Chiến vừa lòng nở nụ cười, xem ra gã vẫn là một người thông minh.

- Nghe nói hai năm nay ngươi luôn luôn bị Vương Nhất Bác truy đuổi, có thể trốn lâu như vậy cũng thực có bản lĩnh.

- Ngươi bắt ta đến là để tán gẫu việc nhà?

Tư Đồ Không vẫn nhịn không được lên tiếng, thư sinh này đầu óc có vấn đề chắc? Từ từ... Thư sinh? Vương Nhất Bác?....

- Tư Đồ Không, ta hỏi lại một lần, ngươi không nhớ rõ ta sao?

Tiêu Chiến vẫn hỏi gã với tâm tình tốt đẹp.

- Ngươi....

Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Chiến

- Ngươi là..... với Vương Nhất Bác, với Vương Nhất Bác! ..... Ngươi là Tiêu Chiến!

- Tốt! – Tiêu Chiến khẽ gật đầu.

- Tốt?

Tất cả trí nhớ có liên quan đến Tiêu Chiến đều tuôn ra, Vương Nhất Bác truy bắt gã suốt hai năm, Tiêu Chiến cũng chỉ nói tốt? Tiêu Chiến là người như thế nào? Còn có chuyện của y nữa, thân thể không kiềm chế được càng run dữ dội.

Tiêu Chiến lạnh lùng nói.

- Ta không muốn lãng phí thời gian, một chút việc nhỏ, có thể ngươi đã quên. Cho nên, ta nói, ngươi nghe, nghe xong trả lời ta một vấn đề. Chỉ cần ngươi hợp tác, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thoải mái.

- Cho ta được chết một cách thoải mái?

Tư Đồ Không tức giận, nói gì thì nói gã cũng là nhân vật có danh tiếng!

- Tiêu Chiến, bị tử địch của mình thượng, giống nữ nhân bị cường bạo, cũng là việc nhỏ, không phải việc lớn?

Tiêu Chiến vẻ mặt không thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng kỳ dị. Y mỉm cười.

- Tốt lắm! Xem ra không cần ta nhắc ngươi. Vấn đề của ta rất đơn giản, đêm đó dược mà ngươi hạ cho Vương Nhất Bác đến tột cùng có gì đặc biệt?

- Có thể có gì đặc biệt, không phải dược lực rất mạnh sao! Sẽ khiến người cầu chết, ngươi không phải thưởng thức qua tư vị này sao?

Tư Đồ Không dùng ngôn ngữ thô tục, hết sức cợt nhả hỏi Tiêu Chiến.

- Đêm đó, thực vất vả đi... Ngươi nằm dưới thân Vương Nhất Bác mà rên rỉ, cầu xin. Còn tên Vương Nhất Bác chắc sẽ nhớ mãi không quên, thấm vào xương cốt a! Bằng không cũng sẽ không đuổi theo ta, không phải vì muốn có thêm thứ thuốc kia sao?

Tiêu Chiến không ngăn cản gã, vẫn tươi cười nghe gã nói hết từng lời.

- Xem ra ngươi không muốn hợp tác rồi.

Tiếng nói của y vẫn thực ôn hòa.

Tư Đồ Không lại sợ hãi, nụ cười của Tiêu Chiến như ác quỷ!

- Tiêu Chiến, có bản lĩnh thì giết ta đi!

- Không vội!

Tiêu Chiến vẫn mỉm cười, nụ cười sắp hủy hết can đảm mà Tư Đồ Không cố gắng thể hiện.

- Ta muốn xem xem đến khi nào ngươi mới có thể nói thật... Tin ta đi, trong chốc lát ngươi sẽ khóc lóc cầu xin ta giết ngươi. Trên đời này đến tột cùng có bao nhiêu khổ hình, ta cam đoan không ai hiểu rõ hơn ta.

Xoay người, đi ra đại môn, quả nhiên thấy Hoàn Nhan Liệt cùng Tần Khấu đều đứng ở bên ngoài, một người sắc mặt xanh mét, một người sắc mặt trắng bệch. Tiêu Chiến muốn cười, một nụ cười lạnh, cuối cùng lại thành cười suy sụp.

- Kêu người vào trói hắn lại.

Hoàng Nhan Liệt đang muốn phát tác, lại bị Tần Khấu ngăn cản. Trừng mắt giận giữ liếc Tiêu Chiến một cái, mang theo vị hận không thể rèn sắt thành thép.

Tiêu Chiến không thèm để ý, hướng dẫn thuộc hạ đem Tư Đồ Không trói theo ý muốn của y. Thân thể cong về phía sau, cánh tay trói ở sau lưng, đầu cùng cẳng chân cột vào cùng nhau. Đem gã treo giữa không trung, sau thắt lưng gã là cây gậy trúc dựng thẳng chống đỡ toàn bộ sức nặng.

Mới chỉ như vậy Tư Đồ Không đã không chịu nổi, mắng to.

- Tiêu Chiến! Ngươi chẳng biết phải trái! Đáng đời ngươi phải bị Vương Nhất Bác cường bạo.

Tiêu Chiến tựa hồ không tức giận, ngay cả uy hiếp cũng vẫn mềm giọng ôn hòa.

- Mới như vậy đã chịu không nổi? Muốn ta giúp ngươi đặt thêm hai khối đá ở trên chân không?

Tư Đồ Không lập tức im miệng, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.

- Thời gian một nén nhang, ta chỉ có kiên nhẫn như vậy. Tự giải quyết cho tốt!

Tiêu Chiến nói xong một câu này liền chuẩn bị rời đi.

Tư Đồ Không khóc lóc kêu y.

- Từ từ! Ta nói, ta nói!

Tiêu Chiến vẫn thân thiết mỉm cười.

- Một nén nhang! Không vội!

.

.

.

- Có phải là Vương Nhất Bác? Năm đó có phải là Vương Nhất Bác đã phá thân đồng tử của ngươi? Chẳng phải ngươi nói với ta ngươi đã giết người nọ?

Hoàn Nhan Liệt nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra liền phóng tới, nhanh chóng tiến lên chế trụ tay y.

- Ngươi ở bên ngoài không phải đã nghe được? Lại còn hỏi nhiều?

Tiêu Chiến không tức giận hắn nghe lén, nhẹ nhàng rút tay về.

- Hoàn Nhan Mặc Nhiễm!

Hoàn Nhan Liệt mang cả họ y rống lên.

- Ngươi có ý gì? Yêu Vương Nhất Bác? Cho nên luyến tiếc không muốn hắn chết? Hắn cường bạo ngươi, ngươi còn muốn giúp hắn giấu diếm?

Tiêu Chiến mệt mỏi trả lời.

- Có lẽ vậy đi... Bằng không cũng sẽ không cùng hắn....

Y bỗng nhiên ngẩng đầu thực nghiêm túc nhìn Hoàn Nhan Liệt.

- Liệt, ngươi có tin hay không, năm đó ngay từ đầu đích thật là hắn ép buộc ta, nhưng càng về sau càng là ta tự nguyện, tự nguyện dùng mạng của chính mình đổi mạng của hắn. Tuy rằng, vì khổ luyện Bích U Hàn Minh Công ta phải nếm rất nhiều khổ sở, ta chưa từng oán trách hắn....

- Chát!!

Hoàn Nhan Liệt hung hăng tát y một bạt tai.

- Hoàn Nhan Mặc Nhiễm, ngươi tỉnh lại cho ta! Đó là vì ngươi đối với hắn có điểm áy náy, cho nên mới muốn dùng mạng của chính mình đổi mạng của hắn! Khổ luyện Bích U Hàn Minh Công, phò trợ phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện, đoạt được thiên hạ là phần việc của ngươi, ngươi vốn không nên oán trách!

Cái gì gọi là "Phần việc của ngươi, vốn không nên oán trách"?

Tiêu Chiến chỉ biết nở nụ cười, đẩy Hoàn Nhan Liệt ra, vị ca ca này luôn miệng nói phải chiếu cố y, từ trước tới giờ chưa trông cậy được điều gì! Có đôi khi, cũng không biết sự thân thiết của hắn đến tột cùng có phải là giả dối?

- Ta đã biết.

Y thấp giọng đồng ý.

.

.

Sau một nén nhang, khi Tiêu Chiến đi đến gặp Tư Đồ Không lần thứ hai, gã đã chẳng còn ra hình người.

- Giết ta đi...

- Ta nói rồi, ngươi sẽ khóc cầu xin ta giết ngươi.

Nụ cuời trên mặt Tiêu Chiến không có chút nào biến hóa, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng vẫn giống như trước, nốt ruồi dưới môi càng làm tăng thêm nét yêu mị, âm thanh lại thêm lạnh hơn.

- Nói cho ta biết chân tướng!

- "Vấn tâm"! Thứ thuốc kia gọi là "Vấn tâm"! Nó là loại độc như xuân dược. Sau khi trúng độc trong nửa canh giờ phải cùng với người mình thật lòng yêu giao hợp mới có thể giải độc, nếu không sẽ chết!

- Ngươi không thấy thực buồn cười sao? Chỉ là độc mà thôi, cũng sẽ phân chia có phải là thật tâm hay không? Sao không bịa ra cái gì hợp lý hơn?

- Không phải! Là thật đó! Là thật đó! Ta không lừa ngươi!

Tư Đồ Không thấy Tiêu Chiến định bỏ đi, khàn khàn giọng kêu lên.

- "Vấn tâm" có thể kích phát khát vọng tận chỗ sâu nhất trong nội tâm một người, trừ phi là người hắn chân chính yêu thích, ngược lại ai hắn cũng sẽ nhìn không tới! Nếu ngươi không tin, ngươi có thể lấy thuốc của ta mà thử!

Tiêu Chiến vung tay lên,cắt đứt dây thừng trói chặt Tư Đồ Không, y xa xôi hỏi.

- Vấn tâm, thật vấn chân tâm?

- Là thật, ta không lừa ngươi!

Tư Đồ Không quỳ rạp trên mặt đất thống khổ ho khan, loại cảm giác sống không bằng chết này, gã thà chết còn hơn!

- Ta không tin!!!

Tiêu Chiến đột nhiên lớn tiếng hét, lại phất tay áo một cái, Tư Đồ Không cả người đều bay lên, đập vào trên vách tường, óc văng tung tóe!

- Ta không tin! Ta không tin!

Tiêu Chiến thất hồn lạc phách đi ra ngoài, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm.

Hạ nhân đi vào dọn dẹp nhìn thấy Tư Đồ Không chết không nhắm mắt, trên mặt lại có vẻ tươi cười cảm kích đầy quỷ dị, đều cảm giác sởn gai ốc!

.

.

==== Hết Chương 22 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro