Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

- Vương Nhất Bác, ngươi điên rồi! Buông!

- Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Ta thích ngươi! Ta thích ngươi!

Vương Nhất Bác thô bạo xé quần áo của Tiêu Chiến, đưa đưa y ngã tới trên giường.

- Hỗn đản! Buông! Ngươi nhìn rõ ràng đi, ta không phải Mai Tuyết Lệ!

Tiêu Chiến tuy rằng chưa bao giờ trải qua loại sự tình này, nhưng không có nghĩa là y đơn thuần đến nỗi cái gì cũng đều không hiểu!

- Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác hiển nhiên thần trí đã không còn rõ ràng, cuồng loạn cắn môi y.

- Đừng cự tuyệt ta!

Tiêu Chiến gần như không thể hô hấp, chết tiệt! Vì sao y lại phải gặp loại sự tình này? Muốn đánh cho Vương Nhất Bác ngã ra, y vô tình chế trụ mạch môn của hắn, nội kình Vương Nhất Bác tán loạn như thế, chỉ sợ loại dược Tư Đồ Không vừa rồi khi đào thoát tung vào trên người hắn không phải chỉ là mê dược.

Đau!! Cảm giác đau mãnh liệt từ phía sau bốc lên đỉnh đầu, tràn ra toàn thân, sau đó y chỉ thấy một mảnh tối đen trước mắt.

Hắn chết là chuyện của hắn! Chẳng lẽ muốn ta đem mạng đổi mạng? Kinh mạch nghịch chuyển, toàn thân bạo liệt mà chết, vì Vương Nhất Bác? Không đáng! Hương vị máu tươi trên môi càng làm y thêm quyết tâm, nhanh chóng chế trụ mạch môn của hắn, chỉ cần dùng một chút lực nữa....

Sắc mặt Vương Nhất Bác thay đổi, miệng vẫn đang thì thầm tự nói.

- Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!.... Ta không xem ngươi là huynh đệ, ta xem ngươi là tri kỷ....

Lúc trước không thể giết hắn, chẳng lẽ thật sự tới hôm nay mới giết kẻ tri kỷ duy nhất này? Đột nhiên nhớ tới thời điểm mình nổi điên, Vương Nhất Bác luôn ở cạnh bên....

Quên đi, ngoài Tiểu Tình cũng chỉ có hắn! Đời này cũng chỉ nhận thức hai người bọn họ mà thôi. Vương Nhất Bác, ta nợ ngươi, hôm nay một lần trả hết nợ cũng tốt! Đời này ta không cứu người, lần đầu tiên cứu người lại phải đem cho tính mạng của bản thân! Thật sự buồn cười, không ngờ phải chết như vậy....

Tiêu Chiến dần dần buông lỏng tay, để mặc Vương Nhất Bác tách hai chân y ra, xâm nhập thân thể y. Vương Nhất Bác không còn bị ngăn cản, dược tính ngày càng bộc phát mạnh khiến hắn như con dã thú lên cơn thèm khát. Thần trí hắn giờ càng mơ hồ, nào biết thương hoa tiếc ngọc . Một chút nhẹ nhàng cũng không có, hắn mạnh bạo trừu sáp, luân phiên dày vò. Thân thể y giống như bị xé rách thành hai nửa, y giờ đây như cánh bướm xinh đẹp đang bị dày xéo bởi con dã thú... mùi máu, rất quen thuộc. Y không biết đã bị Vương Nhất Bác làm qua mấy lần, bao lâu, ý thức của y dần dần rời xa cơ thể, một mảnh hắc ám bao phủ lấy y.... Trước lúc ngất đi, y biết, y đã thua, thua trên tay tử địch của mình – Vương Nhất Bác.

.

.

.

Đến khi y tỉnh lại nhìn thấy Vương Nhất Bác nửa quỳ ở bên cạnh y với vẻ mặt lo lắng, đang dùng ngón tay lau vệt máu trên môi y

- Tiêu Chiến, ngươi thế nào?

Tiêu Chiến chậm rãi chống mình dậy, nhíu mày, cơ thể giống như bị tháo tung ra từng khớp, không còn là của mình! Cố sức giơ cánh tay lên, khắp nơi giăng đầy vết tích huyết hồng như ẩn như hiện. Thời gian của y không còn nhiều lắm!

- Ngươi có thể đi rồi!

- Đi? Ta không đi!

Vương Nhất Bác đột nhiên kêu lên.

- Ta có thể tự chiếu cố bản thân.

Đại hiệp chính là đại hiệp, phiền phức không thể so với người bình thường!

- Tiêu Chiến, ta sẽ chịu trách nhiệm!

Vương Nhất Bác son sắt hứa hẹn.

- Vương Nhất Bác, ngươi cho Tiêu Chiến ta là ai?

Chịu trách nhiệm? Ta cũng không phải nữ nhân! Huống hồ, ta đã sắp chết, ngươi không cần quan tâm!

- Tiêu Chiến! Ta, ta thích ngươi! Ta luôn luôn thương yêu ngươi!

- Đủ rồi!

Tiêu Chiến rốt cuộc không nén được lửa giận.

- Vương Nhất Bác, ngươi quả thực dối trá làm cho ta buồn nôn! Ta và ngươi đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không phải ngươi đã bị mê dược khống chế tâm thần sao? Không phải đã cường bạo tử địch của chính mình? Ta cũng không hiểu ngươi vì sao phải giảo biện như thế? Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc không hiểu việc đời, có thể để ngươi tùy tiện miễn cưỡng? Hay là ngươi sợ ta sẽ đem việc này nói ra, ảnh hưởng tới thanh danh của ngươi?

- Không phải, Tiêu Chiến! Ta thực tâm!

Vương Nhất Bác gấp gáp muốn giải thích, tiếc rằng tài ăn nói luôn luôn không giỏi, lại là chuyện xấu hổ như thế, càng cạn từ!

Tiêu Chiến đột nhiên nhướng mày, ngẫm nghĩ nhìn hắn.

- Ngươi thực tâm? Còn người kia.... Mai Tuyết Lệ thì sao? Với nàng ta không phải thực tâm sao?

- Ta.....

Một trận áy náy nảy lên trong lòng, hắn đã để cho Tuyết Lệ đợi năm năm, lẽ ra không nên phụ nàng! Không thể phụ nàng! Chính là lòng người cũng là thứ khó khống chế nhất trên đời.

- Ta sẽ nói rõ ràng với nàng.....

- Ha ha ha.......

Đáp lại hắn là tiếng cười phóng đãng của Tiêu Chiến, thân thể y lại tức giận đến phát run.

- Vương Nhất Bác, ngươi thật lợi hại! Ta còn tưởng rằng phải qua một thời gian ngắn ta mới có thể bắt đầu hối hận cứu ngươi.

Ít nhất cũng phải chờ tới lúc ta chết.

- Không ngờ lại nhanh như vậy! Ngươi nghe cho rõ lời của ta, hiện tại ngươi có thể cút! Ta từ nay về sau, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi nữa!

- Tiêu Chiến! Ngươi có thể cứu ta, vì sao không tin ta? Chẳng lẽ ngươi cho Vương Nhất Bác ta là kẻ chuyên nói dối sao?

Tâm Tiêu Chiến chấn động một chút, nhưng y không muốn miệt mài theo đuổi. Căn bản không ý nghĩa! Ngươi thích ta? Thật hoang đường giả dối!

- Ân oán tiêu tan! Ta cứu ngươi, chỉ vì muốn chúng ta có thể ân oán tiêu tan, từ nay về sau, không còn liên can!

- Không có khả năng! Ta tuyệt không đáp ứng!

- Chuyện này không phải do ngươi! Ngươi nghe rõ đây, ngươi nói ngươi thích ta, đến tột cùng là thật hay là giả, ta căn bản không có hứng thú muốn biết! Bởi nó không liên quan tới chuyện của ta! Nếu như là giả, mời ngươi về sau đừng tiếp tục nói như thế nữa, ngươi đang tự vũ nhục chính ngươi đó!

- Nhưng nếu như là thật thì sao?

Vương Nhất Bác lo lắng hỏi.

- Vậy vĩnh viễn đừng nói ra! Chỉ cần ngươi còn thích ta một ngày, thì một ngày cũng đừng nói ra, nhất là đừng nói ở trước mặt của ta!

.

.

.

========

Lúc trước nói tuyệt tình như thế với Vương Nhất Bác, đến sau cùng là không tin hắn, hay là không muốn để mình tin hắn? Thời điểm khi ấy hắn nói "thích", liệu mình có một khắc từng bị mê hoặc hay không? Từng động tâm?

Tiêu Chiến không thể trả lời câu hỏi của chính mình. Đã tưởng rằng hết thảy đều không còn ý nghĩa, cũng không muốn truy cứu lại.

Giết Tư Đồ Không chỉ vì Tư Đồ Không là người khởi xướng cho tất cả, vì sao ước nguyện ban đầu của mình lại lệch khỏi quỹ đạo? Nếu tối hôm qua chưa từng ở lại bên hắn, có phải vô luận hôm nay Tư Đồ Không hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng không thể khiến mình dao động nửa phần không?

- Mặc Nhiễm....

Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng chạm đầu vai y.

- Giết hắn! Giết Vương Nhất Bác!

Tâm Tiêu Chiến chấn động, một tiếng "Không!" thốt ra, tự nhiên mà thốt ra, giống như bản năng!

Một tiếng này, chấn động cả hai người.

- Mặc Nhiễm!

Hoàn Nhan Liệt phản ứng đầu tiên, tiến lên một bước, nhanh chóng chế trụ cánh tay y, dường như muốn đem năm ngón tay đều bấm sâu vào máu thịt y.

- Ngươi..... Ngươi không thể mắc thêm lỗi lầm nữa! Phụ hoàng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ! Còn Bích U Hàn Minh Công, ngươi biết rõ mình không thể động tình, chẳng lẽ ngươi muốn để cho Vương Nhất Bác lại một lần nữa phá hủy ngươi?

- Ngươi căn bản là..... cái gì cũng không hiểu được!

Tiêu Chiến đẩy hắn ra, dáng vẻ hào sảng rời đi.

Thế còn y? chính bản thân y? Lại hiểu được bao nhiêu?

.

.

==== Hết chương 23 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro