Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta đang đợi! Chờ Thần Hầu có phát độc không!

Thần Hầu nghe xong câu này, tim đột nhiên nhảy dựng, lại nôn ra máu! Không đợi Tiêu Chiến tiến thêm một bước, trước tiên tung một chưởng vào ngực y!

Tiêu Chiến bị đẩy lui ra sau vài bước mới dừng lại, cũng phun ra một ngụm huyết! Y thản nhiên lau vết máu trên môi, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm màu trắng bạc.

- U Minh, kiếm của ta, Thần Hầu chưa từng thấy phải không?

Hành động thứ hai của Thần Hầu ngoài dự đoán của Tiêu Chiến, lão lại giống một thư sinh tay trói gà không chặt hô lên.

- Có thích khách! Bắt thích khách!

Có ý tứ! Tiêu Chiến không kinh hoảng, cũng không ngăn trở.

Rất nhanh, tứ đại thánh thủ đều chạy tới.

- Tiêu Chiến!

Lưu Hải Khoan hạ giọng gọi một tiếng, lập tức ngậm miệng, tựa hồ không còn lời nào để nói.

Động thủ trước vẫn là Quách Thừa, vẫn bị Tiêu Chiến thoải mái hóa giải. Điểm huyệt đạo của hắn, ném trở lại trong ngực Vu Bân. Sau đó tiếp được "Minh khí" của Lưu Hải Khoan phóng trở về, làm vai phải Lưu Hải Khoan bị thương. Từ đầu đến cuối, hành động liền mạch lưu loát.

- Tứ đại thánh thủ, người khác phải kiêng kị ba phần, nhưng ta không để vào mắt!

Tiêu Chiến cười nói.

- Lưu Hải Khoan, Vương Hạo Hiên bị thương, Thần Hầu trúng độc, các ngươi còn muốn đánh sao?

Tất cả mọi người im lặng không nói, chỉ nhìn y, ánh mắt phức tạp!

Tiêu Chiến cười khanh khách.

- Xem ra ta cũng giết không được Thần Hầu, mấy ngày gần đây đã quấy rầy, cáo từ!

Tiếng nói vừa dứt, y liền phi thân đi.

Vu Bân rốt cục giải khai huyệt đạo của Quách Thừa, Quách Thừa lập tức liền xông ra ngoài, rống to.

- Tiêu Chiến! Có bản lĩnh cùng Tam gia ngươi đại chiến ba trăm hiệp!

- Được rồi!

Lưu Hải Khoan không kiên nhẫn gọi hắn lại.

- Nơi này không phải biệt viện hoàng cung, mật thám giám thị cũng đã đi rồi, không cần giả bộ nữa!

Quách Thừa lúc này mới quay đầu lại, có chút thẹn thùng nở nụ cười, sùng kính nói.

- Đại sư huynh, huynh lợi hại thật! Hơi bị nghĩa khí! Dám chịu "Minh khí" tiểu Chiến ném lại!

Lưu Hải Khoan nghe hắn nói như vậy, mặt xanh cả đi.

Đó là y cố ý! Tiêu Chiến cố ý! Y nhất định vẫn ghi hận hắn từng dùng ngôn ngữ công kích y, thiếu chút nữa bức y điên!

- Thế bá, người không sao chứ?

Vương Hạo Hiên đi lại đỡ Thần Hầu.

Thần Hầu thản nhiên nói.

- Không sao, ta có giải dược! Ta lo lắng cho Tiêu Chiến, một chưởng kia của ta cũng không nhẹ!

- Không đánh nặng một chút, y làm sao qua trót lọt?

Vu Bân lên tiếng, trong lòng lại vẫn không kềm chế được lo lắng. Hắn cảm thấy Tiêu Chiến vẫn có điều giấu diếm bọn họ, tỷ như quan hệ của y với nước Kim, y vẫn chưa nói rõ ràng với bọn họ! Còn nữa, vì sao vẫn phải cường điệu bắt bọn họ cùng nhau gạt Vương Nhất Bác?

- Nói như vậy, Tiêu Chiến là người Kim?

Quách Thừa tò mò hỏi Thần Hầu.

Thần Hầu gật đầu.

- Hẳn phải sinh ra ở nước Kim, nhưng không biết đến tột cùng có chuyện gì sâu xa, khiến y không thể không vâng mệnh Hoàng đế Đại Kim.

Quách Thừa cười nói.

- Không cần quản nhiều như vậy, ta chỉ biết y là Tiêu Chiến! Tiêu Chiển sẽ trở về chứ? Y nấu đồ ăn so với phú thẩm ngon hơn!

Vẻ mặt Thần Hầu lại trầm xuống, Lưu Hải Khoan cũng ảm đạm. Lúc trước khi định ra kế hoạch, còn có một chút vẫn lén gạt Quách Thừa. Bởi vì Quách Thừa cùng Tiêu Chiến có giao tình tốt nhất, sợ nói cho hắn nghe, Quách Thừa sẽ diễn không được trận này...

- Sao thế, làm sao vậy?

Quách Thừa hơi giật mình hỏi.

Nên nói thế nào cho ngươi biết, Tiêu Chiến bán đứng quá nhiều người, kế hoạch của y cơ hồ phải đem nhổ tận gốc tất cả vây cánh của nước Kim cài vào triều đình Đại Tống! Vô luận y là ai, vô luận y vâng mệnh ai, người nọ cũng sẽ không cho phép y tiếp tục sống!

.

.

.

- Khụ... khụ... khụ...

Tiêu Chiến một tay chống lên thân cây, một tay lau máu tươi không ngừng tràn ra trên môi, cười khổ.

Thần Hầu, ta biết diễn trò phải diễn cho đạt, nhưng ngài cũng không cần hạ thủ nặng như vậy a! Ta thật sự sắp bị ngài đánh chết rồi!

Thống khổ động thân thể, ánh mắt lại bị một đạo quang sáng ngời hấp dẫn.

Đó là một đạo kiếm quang, Bạch Quang kiếm!

- Ta vẫn luôn tin ngươi, vô luận người khác nói thế nào, dù cho người đó có là Thần Hầu!

Vương Nhất Bác lạnh lùng nghiêm mặt từ trong bóng râm đi ra.

- Nhưng đến bây giờ, ta đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật buồn cười!

- Nhất Bác...

Ngươi vì sao còn tới? Ta không nghĩ sẽ dùng bộ dạng này cùng ngươi gặp gỡ! Căn bản không ý nghĩa! Thật sự quá buồn cười!

Vương Nhất Bác muốn hỏi rất nhiều, hỏi về mười bảy mạng người kia, hỏi về bản đồ phân bố quân lực biên quan, hỏi về cái chết của Trần thượng thư, hỏi về chuyện của đặc phái viên nước Liêu, hỏi về chuyện Thần Hầu trúng độc...

Có điều đến cuối cùng một câu cũng không cất lên được. Hắn chỉ nhìn Tiêu Chiến, nương theo ánh trăng nhìn y thật kỹ, là muốn đem y khắc vào trong tim, hay là muốn đem y xé nát hoàn toàn?

- Tiêu Chiến, luận về nhẫn tâm trên đời này thật không có ai so được với ngươi!

Đây là lần thứ ba Vương Nhất Bác nói những lời này! Tiêu Chiến không thể nói với hắn, cái gì cũng không thể nói! Chỉ trầm mặc nhìn hắn.

- Bích U Hàn Minh Công, ngươi làm như thế nào luyện thành?

Vương Nhất Bác cũng không biết nên nói gì, nếu không phải hắn là Vương Nhất Bác, hắn nhất định chạy trốn! Yêu quá sâu, sẽ tổn thương quá nặng, nặng đến mức hắn không nghĩ được gì khác, nặng đến mức hắn muốn chạy trối chết, tìm nơi nào yên lặng một mình liếm vết thương...

- Võ công có thể tiến bộ. Chỉ cần ngươi chấp nhận trả giá lớn, tỷ như, nhiệt độ cơ thể...

Lại tỷ như, ăn một ít thứ không thể tưởng được, hoặc còn có tính mạng của chính mình...

- Cho nên, ngươi kỳ thật không phải bị bệnh?

Vương Nhất Bác cơ hồ muốn cười.

- Ta thật bị ngươi gạt như kẻ ngốc! Hết lần này đến lần khác! Dù là chuyện nhỏ, hay là chuyện lớn, mỗi câu của ngươi đều là gạt người, mỗi hành động của ngươi đều là gạt người! Ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng có điều gì là thật? Chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, còn có điều gì là thật?

- Không có! Cái gì cũng đều không có! Từ đầu tới cuối chẳng qua đều là một nhiệm vụ phải hoàn thành! Ngay cả danh tự Tiêu Chiến, cũng là lừa gạt ngươi.

Nếu làm ngươi bị tổn thương nặng một chút, ngươi không phải sẽ mau chóng quên ta? Đừng giống như ta, Tiểu Tình đã chết nhiều năm như vậy, vẫn không thể được giải thoát!

- Tất cả đều là giả? Ngay cả ngươi cũng là giả?

- Phải! Ta cũng không phải tên Tiêu Chiến!

- Được! Tốt lắm!

Vương Nhất Bác rốt cục nở nụ cười, trên đời này còn có ai buồn cười hơn hắn không?

- Ta biết ta không chắc có thể giết ngươi, Bích U Hàn Minh Công rất lợi hại, nhưng không thể không thử một lần!

Ta lại không muốn động thủ cùng ngươi!

- Ngươi muốn thừa cơ lúc người gặp nguy hiểm sao?

- Đối với ngươi, ta cần giảng đạo nghĩa giang hồ sao?

Phải, không cần... Vương Nhất Bác, ngươi cũng biết nếu ngươi thật sự muốn tự tay giết ta, ta nhất định sẽ cho ngươi toại nguyện. Có điều không phải hiện tại! Ngươi không thể giết ta! Bởi vì ngươi nhất định sẽ hối hận! Ta sẽ không để người mình yêu mang theo hối hận vượt qua cả cuộc đời...

Tiêu Chiến nghiêng người tránh đi Vương Nhất Bác, giống một con chim nhỏ nhẹ nhàng biến mất rất nhanh giữa rừng cây...

Vương Nhất Bác muốn đuổi theo, lại muốn buông tha.

Đuổi kịp rồi sẽ như thế nào? Giết được y sao? Hạ thủ được sao?

- Ha ha ha ha ha.......

Vương Nhất Bác đột nhiên bật cười như điên, vẫn tưởng rằng có được y sẽ không còn cầu mong gì khác, nguyên lai bất quá chỉ là một trò cười! Một trò cười lớn bằng trời!

Thật khôi hài!! Quá mức khôi hài!!!!

.

.


=== Hết chương 29 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro