Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

- Ngươi chẳng những không giết được Thần Hầu, còn buông tha cho Vương Nhất Bác?

Hoàn Nhan Liệt cơ hồ giận đến phát điên.

- Mặc Nhiễm, ngươi ngày càng làm cho ta thất vọng!

Tiêu Chiến đã vô lực trả lời, trước khi đến được Vân Lai Lâu, y đã lạnh đến mức toàn thân phát run. Một chưởng kia Thần Hầu đả thương y, tác động khiến hàn độc phát tác trước thời gian. Nghe Hoàn Nhan Liệt nhắc tới Vương Nhất Bác, trong lòng một trận đau đớn, không ngờ tới lại nôn ra máu.

- Ngươi lại còn nghĩ tới hắn! Còn nghĩ tới hắn!!

- Liệt...

Tiêu Chiến gắt gao giữ chặt Hoàn Nhan Liệt đang chuẩn bị bỏ đi.

- Đưa cho ta Bích huyết đan!

- Hiện tại đã biết khó chịu sao? Nếu biết, thì tại sao không nghe lời?

Tiêu Chiến có lẽ thực sự đã rất lạnh, y nắm tay Hoàn Nhan Liệt rất chặt. Tuy Hoàn Nhan Liệt cũng không nỡ lòng ném y đi, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn nguyện ý đem Bích huyết đan cho y.

Tiêu Chiến tiện tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, lạnh lùng thốt.

- Liệt, ngươi thật sự càng ngày càng giống phụ hoàng!

- Chát!

Hoàn Nhan Liệt giật tay ra khỏi Tiêu Chiến, tức giận liền cho y một cái tát, cú tát rất mạnh khiến y chật vật ngã xuống đất.

- Ngươi còn không biết nhận sai!

Tiêu Chiến cũng rống lên.

- Bởi vì đơn giản đó là sự thật! Ta yêu hắn! Sai lầm sao? Ta yêu Tiểu Tình, sai lầm sao? Ta không muốn giết người, sai lầm sao?

- Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi yêu ai?

Hoàn Nhan Liệt kéo y lên khỏi mặt đất, hung ác trừng mắt nhìn y.

- Ngươi yêu ai??

- Vương Nhất Bác! Ta yêu Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến cũng bất chấp mọi giá, cười lạnh.

- Ngươi nghe còn chưa rõ? Ta - yêu - Vương - Nhất - Bác!

- Được lắm!

Hoàn Nhan Liệt đẩy y ngã vào ngực Tần Khấu, tàn khốc nói.

- Vậy sẽ cho ngươi vì yêu mà trả giá! Chờ ngươi biết mình đến tột cùng sai ở đâu, ta mới có thể đem Bích huyết đan cho ngươi!

Tiêu Chiến nằm ở trong lòng Tần Khấu, nở nụ cười đẹp đến thê lương.

- Như vậy, rất nhanh ngươi có thể nhặt xác ta.

Hoàn Nhan Liệt lại biến sắc, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

- Thập Thất Gia, ngươi cần gì phải cùng Tam Gia xung đột trực diện?

Tần Khấu khuyên y.

- Tam Gia dù sao cũng là ca ca của ngài, cứ nói theo ý người...

- Nói cái gì?

Tiêu Chiến lạnh đến mức thân thể đều co rút, vẫn quật cường cứng rắn gằn từng tiếng nói rành mạch.

- Nói ta không yêu Vương Nhất Bác? Ta yêu hắn, vì sao ta không thể thừa nhận? Không thể thừa nhận trước mặt Vương Nhất Bác, chẳng lẽ ở trước mặt người khác cũng không thể thừa nhận sao? Ta làm hắn tổn thương, ta làm hắn tổn thương như thế nào, ta sẽ bồi thường hắn như thế đó! Công bằng hợp lý!

Cố gắng nói xong, y liền nhắm mắt lại không mở miệng nữa.

Tần Khấu thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên. Với tính tình của Thập Thất Gia, một khi đã xác định chuyện gì, ai khuyên cũng không được!

Dàn xếp xong cho Tiêu Chiến, hắn liền trực tiếp đi tìm Hoàn Nhan Liệt.

- Nếu ngươi đến để van cầu, không cần mở miệng!

Hoàn Nhan Liệt nói với vẻ mặt tối sầm.

- Không phải!

Tần Khấu trấn định đáp, tính tình Tam gia cùng tính tình Thập Thất gia giống y hệt nhau, nói bọn họ không phải huynh đệ cũng sẽ không có ai tin.

- Thuộc hạ tới để đề nghị Tam gia mang theo Thập Thất gia mau ly khai thành Biện Kinh.

Hoàn Nhan Liệt nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.

- Đúng vậy! Mặc Nhiễm lần này thất thủ, Thần Hầu nhất định sẽ không chịu để yên, Mặc Nhiễm tiếp tục lưu lại sẽ gặp nguy hiểm!

- Với Tam gia cũng vậy! Thành Biện Kinh sẽ sớm có biến đổi lớn, Tam gia cũng nên nhanh chóng rời đi, đổi lấy an toàn.

.

.

.

Đêm trừ tịch, đêm ba mươi mà Tiêu Chiến chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến. Với Phiến Môn mà nói, không thể nghi ngờ đây là cái Tết áp lực nhất, lạnh lẽo nhất của họ. Mọi thứ chuẩn bị đón Tết đều có đủ, nhưng người chuẩn bị chúng lại...

Vương Nhất Bác, chính là vị sắc mặt khó coi nhất Phiến Môn! Chỉ mới hai ngày thôi, hắn cũng đã không nhìn ra được dáng vẻ hào sảng, cả người lạnh lùng giống như một tòa tượng đá.

- Chính là nơi này, dừng! Dừng!

Mọi người đang thương nghị chuyện kết minh cùng nước Liêu, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng vang.

Quách Thừa nghi hoặc đi mở cửa, đã là Tết, còn ai đến nữa?

Chính là tiểu nhị Vân Lai Lâu, đưa tới một bàn tiệc rượu.

- Các ngươi thế này là...

- Xin hỏi, có vị Tiêu Chiến Tiêu công tử ở nơi này không?

- Á... Có, từng có đi...

Quách Thừa trộm liếc Vương Nhất Bác, nói nhỏ.

- Tiêu công tử đặt một bàn tiệc rượu ở Vân Lai Lâu chúng tôi, dặn chúng tôi đêm trừ tịch đêm ba mươi nhất định đưa đến.

Quách Thừa còn chưa kịp nghĩ nên nhận hay không nên nhận, Vương Nhất Bác đã xanh mặt lao vọt ra, một cước đá ngã lăn bàn tiệc rượu kia, các loại rau xanh cùng bàn ăn văng tung tóe!

Mọi người ở Phiến Môn chưa kịp phản ứng, tiểu nhị Vân Lai Lâu lại nhảy dựng lên trước.

- Ngươi! Ngươi lại... Ngươi có biết một bàn bông cải này tốn của chúng ta bao nhiêu tâm huyết không? Món khác không nói, nhưng món sườn heo hầm với củ sen phải...

- Câm miệng! Cái gì gọi là sườn heo hầm củ sen, tới hôm nay cũng là trò cười! Vương Nhất Bác xoay người ly khai.

Tiểu nhị bị dọa, nhưng thấy Vương Nhất Bác rời đi lại khôi phục một chút lo lắng.

- Vị Tiêu công tử này thật sự rất khó hầu hạ, soi mói cái này, bới móc cái kia... Đầu bếp trong nhà bếp đều bị y dọa chạy mất vài người....

- Ngươi nói, bàn đồ ăn này là Tiêu công tử tự mình chuẩn bị?

Quách Thừa nghe xong lời hắn, chạy nhanh ra hỏi, thanh âm đều hơi phát run.

Tiểu nhị rất tiếc rẻ thở dài.

- Đúng vậy! Có mỗi thực đơn cũng phải sửa lại nhiều lần, ngươi xem!

Tiểu nhị đem thực đơn đưa cho bọn hắn.

Mọi người truyền đọc một vòng sau đều trầm mặc không nói, những món rau phía trên đều là món bọn họ bình thường thích nhất...

- Với mỗi món đồ ăn, vị Tiêu công tử này đều nấu tối thiểu hai lần cho nhóm đầu bếp xem, cần dùng nguyên liệu gì đều dặn dò rành mạch. Đồ ăn là các vị tự làm đổ, tiền vẫn phải trả! Ba trăm lượng, ít hơn một đồng cũng không được!

Tiểu nhị chìa tay ra.

- Hạo Hiên, tới phòng thu chi lấy tiền trả hắn.

Thần Hầu hạ giọng phân phó Vương Hạo Hiên. Sau đó lại hỏi tiểu nhị.

- Vị Tiêu công tử kia còn có gì nhờ ngươi truyền đạt lại cho chúng ta không?

Tiểu nhị cố gắng nghĩ rồi nói.

- Có! Y dặn dò chủ ta, chủ ta lại dặn dò ta nhất định phải đem những lời này nói "Lời xưa thôi nói lại, chỉ mong bữa thêm cơm". Như vậy đó!

Tiểu nhị kia cất bước, Quách Thừa thấp giọng hỏi Thần Hầu.

- Thế bá, vì sao không nói chân tướng cho Nhất Bác biết?

- Bởi vì đây là yêu cầu duy nhất của Tiêu Chiến.

Thần Hầu không khỏi nhớ lại lời nói của Tiêu Chiến khi đem bản đồ mười sáu chỗ phân bố quân lực biên quan.

.

=====

.

- Nhất Bác là một đại hiệp, cừu hận không thể ép hắn sụp đổ, chỉ khiến hắn càng trưởng thành, nhưng tình yêu, tình yêu có thể! Vì vậy, ta tình nguyện để Vương Nhất Bác hận ta.

- Tiêu Chiến, chuyện này đối với Vương Nhất Bác cũng không công bằng!

- Đúng là không công bằng! Vậy với ta thì công bằng sao? Trên đời này có bao nhiêu chuyện thực sự công bằng?

- Thế nhưng...

- Thần Hầu! Đừng quên ước định của chúng ta trong lúc đó! Quốc gia đại nghĩa và tình yêu cá nhân, bên nào khinh bên nào trọng?

Tiêu Chiến đã cân nhắc thấu đáo cho Nhất Bác... Nhưng Nhất Bác, nỗi khổ tâm của Tiêu Chiến ngươi tới khi nào hắn mới có thể hiểu được?

.

=====

.

- Lời xưa thôi nói lại, Chỉ mong bữa thêm cơm...

Quách Thừa lặp lại một lần nữa lời dặn dò của Tiêu Chiến, đột nhiên dòng lệ nóng đã tràn ngập đôi mắt, hắn uất ức lau nước mắt, lao ra rống lớn.

- Tiêu Chiến!!! Đồ đại ngu ngốc!! Ngươi đi tìm chết đi! Vĩnh viễn cũng không cần trở lại!!! Đi tìm chết đi...

.

.

.

Tiêu Chiến đương nhiên chưa chết, bất quá cũng sắp rồi. Lúc này y khí lực yếu ớt tựa vào trong xe ngựa, nhẹ giọng nói chuyện cùng Tần Khấu.

- Tần Khấu, ngươi nói tiệc rượu ta tặng bọn họ có thích hay không?

- Thích, bọn họ rất thích, đây là một mảnh tâm ý của Thập Thất gia...

Tần Khấu suýt khóc, sao y lại phải quật cường như thế? Đã ba ngày rồi, còn tiếp tục như vậy, hắn e rằng y sẽ thật sự chết...

Tiêu Chiến gian nan lắc đầu.

- Tần Khấu, ngươi lại gạt ta... Ta trở mặt cùng bọn họ, Vương Nhất Bác nhất định sẽ tức giận đến mức lật đổ cả bàn... Ta biết vậy...

- Thập Thất gia, ngài đi cầu xin Tam gia đi...

Tiêu Chiến không để ý lời hắn.

- Tần Khấu, ngươi nói cho ta nghe, ở trên thảo nguyên, mọi người đón năm mới như thế nào?

- Ở trên thảo nguyên, mọi người đều sum họp lại. Những người cùng tộc tụ tập cùng một chỗ, cùng nhau đón tết, đặc biệt náo nhiệt. Mọi người cùng nhau ca hát, khiêu vũ, còn uống rượu, Thập Thất gia tửu lượng kém như vậy nhất định không trụ được. Chờ đến tương lai khi Hoàng Thượng và Tam gia bình định xong thiên hạ, Thập Thất gia muốn đi đâu cũng được mà...

.

Điều ta có thể làm cũng đã làm... Tam hoàng huynh không phải kẻ ngốc, chờ hắn biết biến đổi lớn hắn chờ đợi lâu nay không xuất hiện, cánh tay đắc lực trong triều đình Đại Tống cũng bị diệt, hắn sẽ hiểu được đến tột cùng ta đã làm gì... Thành Biện Kinh, ta trở về không được... Hy vọng Tam hoàng huynh dựa vào tình huynh đệ chúng ta, giết ta, đem thi thể Tiểu Tình đưa về Biện Kinh an táng...

Quốc gia đại nghĩa cùng tình yêu cá nhân, bên nào khinh bên nào trọng? Ta vĩnh viễn cũng không thể tìm ra đáp án cho mình, lại cuối cùng vẫn lựa chọn.

Những mong đáy mắt không ly hận, Chẳng biết nhân gian có bạc đầu.

Vương Nhất Bác, ngươi hãy quên ta đi...

.

.

.

=== Hết chương 30 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro