Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau.

.

.

Nghe nói, Ma Nhãn Yêu Cơ là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp. Nghe nói, đã gặp qua Ma Nhãn Yêu Cơ vô luận là nam hay nữ, già hay trẻ không người nào có thể kìm lòng không yêu thương nàng. Nghe nói, có vô số võ lâm nhân sĩ vì Ma Nhãn Yêu Cơ không tiếc sinh tử, cam tâm nguyện phục dưới roi nàng. Mà hết thảy đều bởi vì nàng có ma nhãn đệ nhất thiên hạ, ma nhãn có thể mê hoặc hồn phách người nhìn.

Vương Nhất Bác thân là bộ khoái của Phiến Môn, thật bất hạnh, đều không phải là thần tử dưới váy của nàng, mà là càng không may, phải phụng mệnh bắt nàng!

Từ khi bị phân công nhiệm vụ này, chỉ trong vòng một tháng, hắn bị người khiêu chiến mười bảy lần, ám sát ba mươi chín lần. Mặt khác những lần thôn dân sơn dã, tay trói gà không chặt tấn công hắn lại vô số kể. Cuộc truy bắt này, với hắn mà nói càng như bị truy sát! Cư nhiên cho tới hiện nay, hắn vẫn chưa được nhìn thấy cái gọi là bộ mặt thật của Ma Nhãn Yêu Cơ, bộ dạng nàng phải tròn trái dẹt, trên đẹp dưới xấu, ngoài già trong trẻ ra sao... Hắn không biết, hắn hoàn toàn không biết!

Vương Nhất Bác tự nhận bản thân mình cũng không phải quỷ háo sắc. Dù sao có Mai Tuyết Lệ – mỹ nữ tuyệt sắc như vậy bên người, dần dần phẩm vị cùng yêu cầu cũng liền cao hơn so với thường nhân không chỉ một chút, hoa hoa thảo thảo bình bình thường thường thật sự rất khó vào mắt hắn. Hiện tại hắn lại gấp gấp rút rút muốn một lần gặp mặt Ma Nhãn Yêu Cơ, không phải bởi vì nàng xinh đẹp, mà bởi vì nàng là người thứ hai có thể khiến hắn chật vật như vậy.

Về phần người thứ nhất là ai? Trên giang hồ không người không biết, không người không hiểu — Tiêu Chiến! Chính là Tiêu Chiến đã mất tích hai năm, là Tiêu Chiến đã bị toàn bộ Phiến Môn thậm chí toàn bộ Đại Tống truy nã suốt hai năm! Lại vẫn không có một chút tin tức, cứ như vậy biến mất như hư không, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này!

Vương Nhất Bác thường có ảo giác như vậy – Tiêu Chiến, cùng với tất cả mọi việc có liên quan đến y, chính là một giấc mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng chưa từng lưu lại, mộng xuân không dấu vết. May mắn, còn có vết thương cũ trên người nhắc nhở hắn, may mắn!

.

.

Tư Dạ Trấn, An Thuận khách điếm. A.. không phải, là Thái Bình khách điếm. An Thuận khách điếm bị đốt, xem ra chủ nhân không còn cầu làm ăn trôi chảy, chỉ cầu thái bình.

Căn cứ kết quả một đường truy đuổi, tung tích Ma Nhãn Yêu Cơ kia phải ở trong Thái Bình khách điếm. Vương Nhất Bác cũng đã đứng bên ngoài khách điếm thời gian cũng nửa nén hương. Hắn hiện tại đang lo lắng một vấn đề thực sự nghiêm túc, hắn cuối cùng có nên không cần chờ đến tối khách nhân trong khách điếm đều ngủ rồi mới đi vào? Như vậy có lẽ hắn sẽ bị công kích. Nhưng điều hắn phải mạo hiểm nhất chính là Ma Nhãn Yêu Cơ có thể chạy trốn lần thứ hai.

Xem ra không thể đợi thêm nữa!

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, mới vừa bước ra vài bước, có mấy người khiêng một nam nhân với thanh đại đao kim hoàn đi vào. Vương Nhất Bác ngây cả người, cảm giác cánh tay phải ba ngày trước bị lão nhân gia qua tuổi thất tuần dùng cuốc đánh có chút đau...

Sau đó một người không có hai tay cũng đi vào. Nhưng bằng kinh nghiệm giang hồ của Vương Nhất Bác, vừa thấy liền biết hắn là cao thủ ám khí. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn nhìn vài cái lỗ trên quần áo hơi hơi thở dài, đó là ngày hôm qua bị hai tiểu hài tử mười tuổi bất mãn dùng pháo năm ngoái châm ngòi...

Cuối cùng, xuất hiện một hòa thượng, hành tẩu như gió, không dính bụi đất.

Vương Nhất Bác ngửa mặt lên trời thở dài, buổi tối lại đến đi!

- Vị này có phải là Vương Nhất Bác Vương thí chủ?

Lão hòa thượng lại gọi hắn.

Vương Nhất Bác tập trung nhìn, ra là Liễu Ngộ Đại Sư của Thiếu Lâm Tự. Người xuất gia hẳn lục căn thanh tịnh, tuyệt thế hồng nhan cũng chỉ như bộ xương khô bạch cốt đi... hy vọng như thế!

- Liễu Ngộ Đại Sư sao lại xuất hiện lúc này? Ngàn vạn lần đừng là tới tìm ta "luận bàn" võ công!

- Tục sự khó khăn, thanh tịnh nan vi.

Liễu Ngộ Đại Sư có chút cảm khái.

- Lão nạp là tới giải quyết công án cho sư huynh Liễu Không của ta.

- Người không phải do ta giết!

Vương Nhất Bác lập tức đứng lên nói lớn. Hắn đã chịu vu oan đủ rồi!

Vương Nhất Bác chẳng biết tại sao hô to như vậy? Lão đại sư nghĩ không ra manh mối! Muốn hỏi một câu "Từ khi nào ta nói người là do ngươi giết?" Lại cảm thấy thất lễ, đành phải thương xót nhắm mắt, nghiêm mặt nói.

- Đương nhiên, vì hung thủ giết người ngay tại bên trong.

Vương Nhất Bác rốt cục ý thức được chính mình lại thất thố, ngại ngùng nói.

- Hay là võ lâm nhân sĩ này đều đến báo thù?

- Đúng vậy!

Liễu Ngộ chắp tay trước ngực, mặc niệm một câu "A di đà phật".

- Lấy mạng đền mạng chung quy không phải chính đạo, lão nạp hy vọng có thể thuyết phục võ lâm nhân sĩ đem người giao cho lão nạp mang về Thiếu Lâm tự, lấy Phật pháp vô biên cảm hóa hắn.

Thật là một hòa thượng cổ hủ! Vương Nhất Bác không khỏi lắc đầu.

Liễu Ngộ thấy hắn lắc đầu không đồng ý, có chút kỳ quái.

- Như thế nào, Vương thí chủ cho rằng ý tưởng của lão nạp ra sao?

Vương Nhất Bác nhìn lão hòa thượng này râu bạc trắng phiêu phiêu, mặt mũi hiền lành, vẻ mặt khờ dại, nghĩ thầm "Muốn cho lão hiểu được tâm báo thù của người phàm tục tha thiết ra sao, còn không bằng chờ hắn xuất gia còn nhanh hơn!". Vì thế hắn nói.

- Không phải, đại sư, ta đang nghĩ nếu chúng ta không mau đi vào, chỉ sợ người sẽ bị giết!

- A! Đúng vậy!

Liễu Ngộ lên tiếng, chạy nhanh vào.

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cũng đi theo vào. Hắn là bộ khoái Phiến Môn, loại sự tình này nếu đụng phải sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
.
.

- Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!

Khách điếm vang vang tiếng la rung trời, chủ khách điếm cùng tiểu nhị trốn ở phía sau quầy sợ run. Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại lắc đầu, xem ra mặc dù là sửa lại tên cũng không thể cam đoan sẽ được thái bình!

Quay đầu lại nhìn trong đám người, chỉ định liếc mắt một cái, hắn liền trợn tròn mắt ngay tại chỗ! Hấp dẫn toàn bộ tầm mắt cùng thần trí hắn chính là một sắc màu vô cùng quen thuộc.

Sắc xanh!

.

.

=== Hết Chương 3 ===

Mọi người yêu thương nhớ vote comment và follow mình nhé 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro