Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố phường Hội Ninh Phủ đều bắt chước theo kiểu cách của Đại Tống, thậm chí đột ngột ngắm nhìn lại thấy cũng không khác mấy so với thành Biện Kinh. Điều này làm cho Hoàn Nhan Mặc Nhiễm không khỏi có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu. Y cười mơ hồ, buông mành, vô luận mình đang ở đâu, vĩnh viễn đều không trở về được là sự thật!

- Vương Nhất Bác?

Một thân ảnh quen thuộc lại vào khoảnh khắc mành được buông xuống kia đột ngột tiến vào tầm mắt, y vội đẩy mành ra, không hề có! Đường phố đông đúc người qua lại, không hề có bóng dáng hắn...

- Dừng kiệu!

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm lập tức kêu lên, y không cam lòng! Vừa rồi người kia rõ ràng là.... Không thể nhìn lầm! Nhất định không!

Cỗ kiệu còn chưa kịp dừng lại y đã vội xông ra ngoài.

- Thập Thất gia! Thập Thất gia, thân thể ngài không khỏe, đừng chạy!

Nội thị vội vã chạy theo sau, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm lần này ra cung là chuyện bí mật, nên bên người chỉ có vài nội thị đi theo, ngay cả kiệu cũng không phải kiệu trong cung.

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm mặc kệ họ, chỉ liều mạng chạy về phía một ngõ nhỏ, vì thương thế vẫn chưa phục hồi lại như cũ, y không thể dùng khinh công. Y chật vật đẩy dòng người ra, một lòng hướng về dáng dấp vừa rồi nhìn thấy mà chạy như điên, quên cả nguyên nhân, quên cả mục đích, quên cả hô hấp, quên cả chính mình! Thậm chí rõ ràng dáng dấp kia đã sớm biến mất cũng không khiến y thức tỉnh! Muốn gặp hắn, muốn gặp hắn! Chỉ là muốn thấy hắn! Vương Nhất Bác!

- Thập Thất gia!

Chỉ chạy đến chỗ rẽ vào ngõ nhỏ, đã bị Tần Khấu như từ trên trời nhảy xuống chế trụ cổ tay.

- Buông tay!

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm kỳ thật đã không còn khí lực, tim đập thật nhanh, lực đạo kia tựa hồ muốn đánh vỡ lồng ngực! Thế nhưng y vẫn không muốn bỏ cuộc, quật cường không chịu quay lại, nắm chặt tay.

- Thập Thất gia, ngài muốn cái gì? Ta sẽ giúp ngài tìm!

Tần Khấu vẫn không buông tay y ra.

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm chống tường miễn cưỡng vừa ôm ngực vừa đi từng bước về phía trước. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, thân mình liền vô lực dựa vào vách tường trượt xuống.

Muốn cái gì? Ta cái gì cũng không muốn, dù muốn cũng không có được! Tìm ai? Vương Nhất Bác sao? Vĩnh viễn, hắn vĩnh viễn sẽ không biết... Hắn vĩnh viễn đều hận ta, sau đó quên tất cả... Là chính ta tự lựa chọn, là ta giúp hắn lựa chọn... Ngực đau quá, có phải vết thương lại vỡ ra không?

Run rẩy chạm ngón tay vào, nắm chặt ngực áo chính mình, gian nan thở dốc, vì sao tay không có cảm giác, quần áo thấm ướt mồ hôi, trước mắt lại toàn màu đỏ? Đau quá, thật sự đau quá!

- Thập Thất gia....

Tần Khấu đi đến trước mặt y, thấy thần sắc y lộ vẻ sầu thảm, giống như đứa nhỏ bị lạc đường. Hắn không đành lòng. Thứ y muốn, Tam hoàng tử thật sự có thể cho y sao? Làm Hoàng Thượng rồi thì có thể thỏa mãn y sao?... Không biết được! Thật sự không biết được!

Cúi xuống chỗ y ngồi bế y lên.

- Thập Thất gia, bảo trọng thân thể, ngày tháng còn dài.

Tần Khấu nhắc nhở y, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm kéo nhanh áo Tần Khấu lạnh lùng thốt.

- Có phải hoàng huynh cử ngươi âm thầm giám thị ta?

- Không! Là chiếu cố!

Tần Khấu nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm chậm rãi buông tay, phải hay không phải thì quan trọng sao?

.

.

Hoàn Nhan Liệt giúp y chuẩn bị biệt viện u tĩnh thanh nhã, tất cả kiến trúc đều theo phong cách Đại Tống, chỉ là bên trong bài trí thêm gia cụ. Hoàn Nhan Mặc Nhiễm đối với việc này hoàn toàn thờ ơ. Hạ nhân trong biệt viện còn có một Thiên Hoa, một Thiên Hoa đã bị cạo sạch râu. Hắn cũng còn chưa quên lời Hoàn Nhan Mặc Nhiễm từng nói. Đối với sự bất an không yên lòng của Thiên Hoa, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm vẫn thờ ơ. Y chỉ gật gật đầu, thản nhiên phân phó.

- Cho phép, đều lui ra đi. Tần Khấu, chỗ này của ta còn thiếu một người quản sự đáng tin cậy. Ta thấy ngươi được đấy, ngươi về bẩm báo Tam hoàng huynh một tiếng.

Tần Khấu ngẩn người, không ngờ Hoàn Nhan Mặc Nhiễm lại có yêu cầu này. Như vậy, chuyện Tam hoàng tử phân phó chẳng khác nào đã phải chuyển từ tối ra sáng.

- Thập Thất gia...

Tần Khấu còn muốn biện bạch, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm lại sớm bắt hắn ly khai.

Vừa đẩy cửa sổ đã thấy trăng rằm, ánh trăng tối nay vẫn vắng lặng như trước.

- Hương khiến người u uẩn, rượu khiến người xa xôi, đá khiến người sâu sắc, đàn khiến người tịch liêu, trà khiến người sảng khoái, trúc khiến người lạnh lẽo, trăng khiến người cô quạnh... Trăng khiến người cô quạnh...

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm không khỏi thì thầm.

Trăng không chỉ khiến người cô quạnh, còn làm người lạnh tới tận xương cốt!

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm thử đưa tay muốn chạm đến phiến quang hoa tịch liêu kia, ánh trăng lại vô tình xuyên qua những ngón tay y, lạnh thấu xương! Không biết ánh trăng nhiễm băng giá trên đầu ngón tay hay ngón tay dính hơi lạnh của trăng đêm, nhè nhẹ từng sợi đều lạnh lẽo trong suốt.

Vương Nhất Bác.... Rốt cuộc từ khi nào thì bắt đầu, cái tên này đã trở thành một cái khóa, một nút thắt, một hồi kết? Khóa lại tim y, buộc lại tình y, trói cả người y? Tửu quán Lai Sơn cũ nát trên đại mạc kia, một lần gặp nhau sai lầm lại trở thành đường ngăn y cả đời không bước qua được!

Không tự giác thu lại ánh mắt, Vương... Nhất.... Bác....

Bọn họ trong lúc đó, từng phát sinh chuyện gì sao? Y thậm chí chưa bao giờ nói cho Vương Nhất Bác biết tâm ý chân chính của mình! Hết thảy qua đi, tựa hồ rõ ràng, lại mơ hồ như thế. Muốn nhớ lại, thế nhưng đã sớm vô tích khả tầm. Muốn hoàn toàn lãng quên, lại đã sớm xâm nhập cốt tủy, cứ lặp lại dây dưa như thế tới tận cái chết! Vết thương tình ái trong lồng ngực chỉ sợ cả đời cũng không thể khép lại được, giống như một đạo ám ảnh không thể nắm bắt, tràn ngập từng tấc từng tấc trong không khí, cứ mỗi lần hô hấp lại không ngừng ăn mòn sâu thêm, giống như thân thể ngâm trong nước lạnh, không sao thoát được.

Vương Nhất Bác, ngươi có biết từ sau khi bỏ đi ta đều không hề đốt đèn? Không phải đang đợi ngươi, chỉ là... Không, mà là nếu tự tay mình đốt lên ngọn đèn kia, sẽ thực cô quạnh... Có thể để cho người khác làm, nhưng ai có thể xứng đốt đèn thay ngươi?

Nước chảy hoa rơi, cả hai đều quên đi... Nếu quên không được thì phải làm sao? Hay cũng giống như căn phòng này, một mảnh tối đen, cái gì cũng đều nhìn không tới, cái gì cũng đều không nắm giữ được?

Đột nhiên, bóng tối trong phòng có một ánh đèn.

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm không nổi giận, chỉ nhíu mày nói.

- Ai cho phép ngươi vào? Tắt đèn rồi ra ngoài đi!

- Buổi tối ngươi luôn sợ lạnh, vì sao chỉ mặc một kiện quần áo duy nhất?

Âm thanh này... Đây là...

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm hoảng hồn, đột ngột xoay người.

Người đứng ở bên bàn, tự tiện đem đèn đốt lên, không phải Vương Nhất Bác thì là ai?

- Trăng khiến người cô quạnh, ngươi đang nghĩ tới ta, Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác đang cười, rồi lại thở dài, đi từng bước về phía y, vô cùng kiên định, sự kiên định như chưa bao giờ có!

- Ngươi khiến ta tìm thật vất vả! Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?

Tiêu Chiến không trả lời, y không nói nổi nên lời! Chỉ mở to hai mắt thẳng tắp nhìn người kia đến gần mình, có thể nghe được âm thanh cước bộ của hắn, có thể nghe được hơi thở hắn cùng tiếng tim đập của mình, những chuyện khác đều trở nên trống rỗng, hóa thành sương khói...

Vương Nhất Bác rốt cục đi tới trước mặt Tiêu Chiến, vượt núi băng sông, theo tửu quán Lai Sơn đến kinh thành, lại từ kinh thành đến Hội Ninh phủ, con đường này thật sự rất dài! Đưa tay muốn ôm y, lại ôm phải khoảng không.

- Tiêu Chiến?

Tiêu Chiến một tay chống lên cửa sổ, lảo đảo lui ra phía sau từng bước, hoảng hốt hoang mang lắc đầu.

- Là giả, là gạt người, không có khả năng...

- Thật là quá ngốc!

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát, bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến, dùng một lực thật nhẹ y kéo vào trong ngực mình, gắt gao ôm chặt.

- Còn hiện tại?

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ ngả đầu vào lòng ngực Vương Nhất Bác. Thật cũng tốt, giả cũng thế, là mộng hay là tỉnh, không thể phân định rõ ràng cũng không sao, là ngươi thì tốt rồi! Cứ cho ta dựa vào trong chốc lát, cứ như vậy đi...

.

.

=== Hết chương 43 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro