Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một thời gian ngắn cả hai đều không ai nói nữa. Chia lìa nhau lâu như vậy, mỗi người đều cần có thời gian để cảm nhận sự ấm áp và chân thật của đối phương, im lặng cảm nhận.

- Tiêu Chiến, từ nay về sau chúng ta không bao giờ xa nhau nữa!

Vương Nhất Bác gắt gao ôm lấy thân hình yếu đuối đơn bạc kia.

- Được!

Tiêu Chiến vô thức lên tiếng.

- Về sau cũng đừng lại gạt ta, cho dù là chuyện gì đi nữa.

Vương Nhất Bác đưa tay nâng cằm y lên, trong mắt y ngập sương mù mê mang, thật sâu, thật nhợt nhạt.

- Đáp ứng ta đi...

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ trầm tĩnh nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nghĩ rằng y đã đáp ứng, nhẹ nhàng mà vô cùng quyến luyến hôn y.

Sương mù mê mang kia rốt cuộc hóa thành nước mưa trong suốt...

- Tiêu Chiến.....

Vương Nhất Bác hơi hơi thở dài, nhẹ nhàng hôn nước mắt trên gương mặt y. Ngươi có biết không, ngày ấy ta chứng kiến Tuyết Lệ rơi nước mắt chỉ cảm thấy đau lòng áy náy, làm cho ta tưởng như không thở nổi, ta nghĩ như vậy đã là vô cùng đau đớn. Lại không ngờ, nước mắt của ngươi giống như dầu sôi, từng giọt từng giọt bỏng cháy trái tim ta...

- Tiêu Chiến, đi theo ta, chúng ta quay về Phiến Môn đi.

Vương Nhất Bác lay nhẹ y, tìm được y rồi liền dẫn y đi! Từ trước đến nay đã lâu như vậy, đây là điều trong lòng hắn vẫn muốn làm.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút sương mù. Quay về Phiến Môn? Quá xa xôi, thật giống như chuyện đã cách cả một đời.

Mà Vương Nhất Bác lại vẫn còn đang liên miên kể về kế hoạch của hắn.

- Trước hết chúng ta hãy nghĩ biện pháp tìm được Tiểu Tình, sau đó....

Không có sau đó! Ta sẽ không quay về Phiến Môn!

Tiêu Chiến bỗng nhiên nhào tới hôn hắn, đã vụng về lại dùng sức, giống như dã thú!

Vương Nhất Bác không dự đoán được Tiêu Chiến sẽ hành động như vậy, về cơ bản chuyện Tiêu Chiến chủ động thì đúng là hoang đường không thể nghi ngờ! Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng hiển nhiên không hỏi cũng biết đây là một thời cơ thật tốt. Huống hồ, trời mới biết hắn muốn y tới thế nào! Xoay người đưa y áp chế, theo cổ y hôn một đường đi xuống.

Tiêu Chiến gắt gao nhắm mắt lại.

- Tắt đèn đi.... Tắt đèn đi....

Thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa e thẹn kia như tiếng dây đàn rung lên giữa gió thu se lạnh, kích thích lòng người.

Vương Nhất Bác thế nhưng lại ngưng lại, vết chai mỏng trên đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh trên vai trái Tiêu Chiến, khiến cho y một trận rùng mình.

- Đây là cái gì?

Giọng hắn khàn khàn, giống như sỏi mài trên mặt đất.

Tiêu Chiến hờ hững ngồi dậy, kéo lại áo, dấu đi vết thương dữ tợn kia.

- Ngươi lẽ ra nên nghe ta.

- Ta hỏi ngươi đây là cái gì!

Vương Nhất Bác gào thét, trong mắt bùng lên lửa cháy.

Tiêu Chiến thở dài, nhặt lên chiếc áo rơi trên mặt đất, khoác lại vào người.

- Như ngươi đã thấy, một vết cắn.

- Là ai?

Giọng Vương Nhất Bác âm u, giống như gió thổi mưa giông trước bão.

Tiêu Chiến nhanh chóng chỉnh chu lại mình, xoay người thản nhiên cười.

- Quan trọng sao?

Lần thứ hai xuất hiện trước mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mang một thân minh Hoàng tôn cao quý, thậm chí dây buộc tóc cũng cùng một màu, cùng với thanh sam mặc ở Đại Tống như thể hoàn toàn là hai người khác nhau!

- Hoàn Nhan Mặc Nhiễm, Thập Thất Hoàng tử của Đại Kim quốc....

Vương Nhất Bác thì thào nói nhỏ, tuy rằng đã sớm biết thân phận của y, dù đã chính mắt mình nhìn thấy cũng không thể tiếp nhận ngay lập tức.

- Đúng vậy!

Tiêu Chiến khoanh tay sau hắn, ngạo nghễ nói.

- Hoàn Nhan Mặc Nhiễm mới là tên thật của ta. Tiêu Chiến, chỉ là một cái tên giả.

Vương Nhất Bác ngừng thở trong giây lát, rồi sau đó mới yếu ớt hỏi.

- Ngươi cố ý phải không? Ngươi cố ý mặc bộ y phục này cho ta xem, ngươi cố ý cho ta xem cái kia... Ngươi.... muốn đuổi ta đi sao?

Tiêu Chiến có chút kinh ngạc nhướng mi, Vương Nhất Bác, so với trước kia càng mẫn tuệ!

- Là phụ hoàng của ta.

- Cái gì?

- Nơi đó, là do phụ hoàng của ta lưu lại.

Tiêu Chiến trấn tĩnh nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác, lạnh lùng cười, y luôn như vậy tàn nhẫn với mọi người càng tàn nhẫn với chính bản thân mình.

- Vết cắn lưu lại tại chỗ này, phải xảy ra trong tình huống nào? Nghe nói Vương đại hiệp khi còn trẻ cũng có vài phần phong lưu, thậm chí hiện tại cũng có tình nghĩa sâu nặng với hoa khôi kinh thành, ngươi nghĩ thế nào?

- Tiêu Chiến, không phải như thế!

Vương Nhất Bác điên cuồng nhào tới, lại ôm y vào ngực, dùng sức ôm tới mức như muốn làm đối phương nghẹt thở, như phải đem Tiêu Chiến ép nát nhập vào cốt nhục mình mới thỏa lòng.

- Gạt ta! Ngươi gạt ta! Ngươi cho ta biết, ngươi đang gạt ta phải không?

- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lấy loại sự tình này mà lừa ngươi?

Tiêu Chiến không có phản ứng khi bị hắn ôm, không giãy giụa, cũng không đáp lại.

- Ông ta là cha ta, nhưng ông ta lại cũng là Hoàng đế, ngự ở trên cao! Ông ta muốn chiếm đoạt ta, chẳng lẽ ta có thể phản kháng? Nếu ngươi có được quyền lực tối cao, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm tới lẽ thường luân lí. Cho nên ta hiểu được, ta phải ở trên vạn người!

- Ở trong mắt ta, Hoàng đế bất quá chỉ là cầm thú khoác long bào. Thế nhưng đáng tiếc là, hóa ra toàn bộ người trong Hoàng cung đều giống nhau.

Thanh âm Tiêu Chiến vẫn trong trẻo như trước nhưng lại lạnh lùng giống như lưỡi dao sắc lóe ánh hàn quang.

- Ta biết, ngươi sẽ không để ý những chuyện như vậy. Nhưng người nọ là phụ thân ta, phụ thân sinh ra ta, dù sao cũng có điều bất đồng, phải không? Vương Nhất Bác, ngươi có biết ta thù hận nhiều thế nào không?

- Vì sao? Vì sao lại nói ra? Ngươi có thể không nói...

Vương Nhất Bác khó chịu nghĩ muốn nôn, tại sao lại là như vậy? Tiêu Chiến, một Tiêu Chiến giống như thần tiên giáng trần, người mà hắn yêu sâu đậm, vẫn biết y từng phải trải qua nhiều khổ cực, nhưng vì sao lại phải là....

- Không nói?

Tiêu Chiến bỗng nhiên cười vang.

- Vương Nhất Bác, ngươi bất quá cũng chỉ như thế! Mới vừa rồi còn luôn miệng muốn ta đáp ứng ngươi, về sau vô luận chuyện gì cũng không lừa dối ngươi nữa. Thế nào, hiện tại đã chịu không nổi rồi sao? Chuyện kia... Nếu ta cho ngươi biết, phụ thân ta là do ta tự tay giết chết, chẳng hay ngươi có tự tay thế thiên hành đạo mà giết đứa con đại nghịch bất đạo như ta đây không?

- Ngươi... Ngươi giết phụ thân ngươi?

Vương Nhất Bác vô cùng gian nan nhìn y, người trước mặt giống như không hề quen biết. Y đã giết người kia, giết người khiến y phải chịu khuất nhục, thế nhưng người đó lại là phụ thân y! Hắn nên thấy cao hứng hay nên phẫn nộ?

- Hắn, hắn là phụ thân của ngươi... tại sao ngươi có thể nói ra chuyện giết hắn... nhẹ nhàng như vậy?

Tiêu Chiến trấn tĩnh nhìn hắn, Vương Nhất Bác càng phẫn nộ không khống chế được, y càng cần giữ bình tĩnh.

- Bộ kỳ quái lắm sao? Anh em bất hòa, phụ tử phản bội, đây vốn là tâm tính của Hoàng gia. Vương Nhất Bác, ngươi dù không nhìn quen, hẳn cũng đã nghe quen, sao phải nặng nề trách móc ta?

- Ta vốn một lòng phải trở thành người cao quý, sao có thể theo ngươi? Vương Nhất Bác, đừng mơ hồ nữa. Thật vất vả mới tới lúc phụ hoàng băng hà, rốt cục ta cũng có ngày nổi danh. Giờ này khắc này đứng trước mặt ngươi chính là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế nước Đại Kim tương lai, đứa em cùng mẹ, thân đệ đệ Hoàng Nhan Mặc Nhiễm, thân phận cao quý tới mức nào? Ngươi muốn ta cùng ngươi trở về, trở về làm một người giữa nghìn người, vĩnh viễn chỉ là một Tiêu Chiến không thể trở mình?

- Ngươi đến tột cùng... Có phải là người hay không?

Thanh âm Vương Nhất Bác khàn khàn, hắn chỉ cảm thấy yết hầu từng đợt đau đớn, đau đến nỗi hắn tưởng như không nói nổi nên lời.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tiêu Chiến, ngươi đến tột cùng là người như thế nào?

- Vương Nhất Bác, lần này cuối cùng ngươi cũng nói đúng! Tại trong Hoàng cung này tất thảy đều là món hàng ngay cả ngưu quỷ xà thần cũng phải kiêng kị ba phần, còn có thể được xem như là người sao? Đề cao ta quá!

Tiêu Chiến nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói.

- Nếu không chịu được cảnh thanh bần nhập cốt, vậy chỉ có thể rớt xuống trần ai, mục nát cùng thiên địa.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy mơ hồ đã nhìn thấy gì đó, nghe thấy gì đó, một sự thản nhiên không thể tránh được, nỗi tuyệt vọng bi thảm dồn nén, nhưng rất nhanh đã biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện. Quá nhanh, thật sự quá nhanh...

- Ngươi hỏi ta là ai? Ta cũng muốn biết ta đến tột cùng là ai! Nhưng có lẽ kỳ thật cũng không phải ta không biết bản thân mình, mà là ngươi, Vương Nhất Bác, ngươi không nhận ra ta! Vương Nhất Bác, người ngươi biết vĩnh viễn đều là Tiêu Chiến của trước kia, người ngươi yêu cũng vĩnh viễn đều là Tiêu Chiến của trước kia! Mà người trước mắt ngươi là Hoàn Nhan Mặc Nhiễm, Thập thất Hoàng tử của Đại Kim quốc, cùng với phụ thân hắn có chút việc tằng tịu, cũng có thể vì để vượt lên người khác mà không chút do dự giết phụ thân mình, ngươi, biết người này sao?

- Ngươi biết phụ hoàng của ta phải chết như thế không? Hắn đòi ta vào cung gặp hắn, nửa đêm, ngươi bảo hắn muốn làm gì? Ta uống thuốc độc vào, cho nên máu của ta cũng có độc, hắn dính máu ta nên toàn thân tê liệt, bị ta đem một kiếm giết chết. Rồi sau đó, Tam hoàng huynh của ta xuất hiện, chúng ta thông đồng cùng nhau. Cho nên, phụ hoàng ta chính là bị thích khách che mặt giết chết, không liên quan tới ta. Đây là Hoàng thất, ngươi thấy rõ ràng chưa? Ngươi có thể nhận ra sao, nhận ra một Tiêu Chiến như vậy?

- Đủ rồi!

Vương Nhất Bác gào to một tiếng, muốn đánh y, nhưng làm sao mà hắn có thể hạ thủ được, chỉ đành hung hăng đẩy y ra.

Tiêu Chiến chật vật lui lại mấy bước, đập vào cạnh bàn ngã xuống, ngọn đèn trên bàn nghiêng ra... rơi xuống, một chút ánh sáng kia nhanh chóng bị dập tắt.

Vương Nhất Bác, ngươi chung quy không giữ được ngọn đèn kia...

.

.

=== Hết chương 44 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro