Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nương kia mở hòm thuốc ra, lấy kim châm cùng với một thanh tiểu đao, một bên đặt dưới ánh nến tiêu độc một bên nói.

- Vương đại gia, ta nhìn thấy bọn họ đâm độc châm ở sau lưng của y, phải nhanh lấy ra.

Vương Nhất Bác nhìn vai trái y, quả nhiên có vài chỗ xuất huyết, hơn nữa máu chảy không ngừng. Vừa định giúp y cởi bỏ quần áo, Tiêu Chiến lại gắt gao túm chặt vạt áo của mình.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài.

- Nàng ta là đại phu!

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Mắt thấy Tiêu Chiến sắc mặt ngày càng trắng bệch, Vương Nhất Bác dứt khoát mở từng ngón tay của y ra. Không để cho y có cơ hội giãy giụa gì, hai ba cái liền cởi xuống áo trên người y. Trên người Tiêu Chiến đầy rẫy vết thương làm cho Vương Nhất Bác dù là người từng trãi vẫn giật mình, bất giác thương tiếc kéo y vào trong ngực, ngữ khí nói chuyện có chút mềm xuống.

- Nếu đau kêu lên được thì tốt, đừng cắn ta!

Nữ đại phu đang nhìn trân trối, bị một thân vết thương của Tiêu Chiến dọa đến nghẹn họng, nghe Vương Nhất Bác nói những lời này liền hoàn hồn, lại "Xì" một tiếng nở nụ cười, toàn thân run rẩy giơ lưỡi đao trong tay lên.

Nữ đại phu kia cư nhiên là một người học nghề!

Một thanh tiểu đao đặt trên vai y mà rạch xuống, máu tươi chảy ra rất nhanh liền nhiễm đỏ ba khối băng gạc lớn, mà cái gọi là độc châm ngay cả bóng dáng đều không thấy!

Vương Nhất Bác cảm giác được cơ thể Tiêu Chiến cứng lại, đem y ôm chặt trong ngực mình.

- Không nên nhìn! Chút nữa sẽ tốt thôi.

Trong khi đó tay hắn lại ướt mồ hôi.

Tiêu Chiến không hé răng, cũng không giãy giụa, đương nhiên càng không cắn Vương Nhất Bác. Ngẫu nhiên vài lần nặng nề thở dốc, Vương Nhất Bác biết là rất đau. Bởi vì hắn có thể nhìn rất rõ ràng biến động trên lưng y, còn máu tươi nhìn thật ghê người!

Chờ độc châm được lấy ra, một lần nữa băng bó miệng vết thương, Vương Nhất Bác trên người cũng toàn mồ hôi lạnh. Nhẹ nhàng mà đem Tiêu Chiến từ trong lòng ngực nâng dậy, y thế nhưng lại không hôn mê, vẫn tỉnh. Người đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tuyết, ánh mắt lại mở thật to, không chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác.

- Kia còn có...

Nữ đại phu rụt rè chỉ vào những vết thương khác trên người Tiêu Chiến, do dự không quyết.

Vương Nhất Bác thực xác định mình không thể chịu nổi một lần nữa. Vì thế, hắn nói.

- Nam nữ hữu biệt, những chỗ khác vẫn là ta làm đi.

Nữ đại phu vạn phần xấu hổ gật đầu, lại lấy từ trong hòm thuốc ra huân hương.

- Này, đốt nó có thể cho y thả lỏng, sẽ không đau đớn như vậy.

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng nàng bận bịu, yên lặng lắc đầu, đối với Tiêu Chiến khẽ khàng nói.

- Nàng sao không sớm lấy ra?

Tiêu Chiến hiểu lời hắn nói, không đáp lại, ánh mắt dần dần sâu.

Nữ đại phu thực thông minh liền đi ra ngoài, chỉ để lại Vương Nhất Bác chiếu cố Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác một bên giúp y xử lý miệng vết thương, một bên cùng y nói chuyện phiếm, nghĩ muốn giảm bớt cảm xúc khẩn trương của hắn.

- Bọn họ vì cái gì nói ngươi giết người?

- .....

- Người không phải ngươi giết, đúng không?

- ....

- Hai năm nay, ngươi làm sao?

- .....

- Vì sao không nói lời nào?

Vương Nhất Bác cau mày nâng cằm y lên, so sánh cùng hai năm trước dường như lại nhọn hơn. Vừa rồi tại thời điểm ôm y đi khỏi Thái Bình khách điếm cũng cảm giác y nhẹ đến cơ hồ không có sức nặng. Nhất định đã nếm rất nhiều khổ sở, Vương Nhất Bác xác định như vậy, lửa giận vừa nhạt đi cũng liền bùng lại, vươn tay muốn ép y mở miệng để kiểm tra.

- Ngươi là không muốn nói, hay bị người cắt đầu lưỡi không thể nói?

- AAA!

Vương Nhất Bác hét thảm một tiếng, Tiêu Chiến rốt cục vẫn cắn hắn.

Mãi cho đến khi đã nếm được hương vị máu, Tiêu Chiến mới cảm thấy mỹ mãn tha cho ngón tay Vương Nhất Bác. Bình tĩnh nhìn hắn, vẫn là bảo trì một mảnh lạnh lùng, giống như vừa rồi cái gì cũng đều không phát sinh! Y chậm chạm dùng ngón tay trắng nõn tinh tế lau khô vết máu ở khóe miệng, một động tác đơn giản như vậy, thế mà y làm lại có một loại mị hoặc không nói nên lời, như là im lặng mời mọc.

Vương Nhất Bác hơi giật mình nhìn Tiêu Chiến lạnh lùng tàn khốc, nhưng lại vô cùng mê người này, bỗng nhiên cảm thấy y càng giống một con dã thú tao nhã thong dong, chứ không phải giống người!

Suy nghĩ như vậy lướt qua trong tích tắc, nhưng vẫn làm cho Vương Nhất Bác kìm lòng không được phát lạnh, tận đáy lòng nảy lên hàn ý, tích tụ mãi không tan! Ai cũng đều hiểu được: thú, không có tình cảm của con người...

.

.

Băng bó ngón tay mình, ánh mắt Vương Nhất Bác lại nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy được trên người y hình như là thiếu những thứ gì, rồi lại hơn những thứ gì. Là cái gì đây? Vương Nhất Bác nhìn gương mặt như ngọc của y, nhịn không được vươn tay ra...

Ánh mắt Tiêu Chiến như tên bắn ném trả lại hắn.

Ngượng ngùng rút tay lại, quên đi, trong vòng một ngày bị cùng một người cắn hai lần cũng quá mất mặt!

- Chúng ta trước tiên dừng tạm ở nơi này một chút, nghỉ ngơi thật tốt, cẩn thận miệng vết thương.

Vội vàng nói một câu, Vương Nhất Bác như chạy trốn ly khai xe ngựa.

Ngoài xe ngựa, cô nương kia đã chờ từ sớm, nhìn đến ngón tay bọc băng gạc của Vương Nhất Bác, không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo.

- Ta mới vừa rồi còn suy nghĩ, ngay cả y thuật kém cỏi của ta y đều chịu được, đến tột cùng phải thống khổ kiểu gì mới có thể làm cho y thất thanh kêu thảm thiết như thế, thì ra...

- Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương.

Vương Nhất Bác xấu hổ vô cùng, vội vàng nói sang chuyện khác.

- Ta họ Lôi, vẫn chưa lập gia thất, tên thì...

Lôi cô nương lại do dự, khuê danh của chính mình sao có thể tùy ý để người khác biết.

Vương Nhất Bác cũng hiểu được, hành lễ nói.

- Lôi cô nương! Đa tạ Lôi cô nương đã ra tay cứu viện, Vương mỗ cảm kích.

Lôi cô nương cau mày rất nghi hoặc, không khỏi hỏi.

- Ta trị là trị thương cho Tiêu Chiến, ngươi cảm tạ ta chuyện gì? Hắn thật sự là Tiêu Chiến?

- Phải!

Tự đắm chìm trong suy nghĩ, Vương Nhất Bác hiển nhiên không phát giác ý tứ của nàng, lẩm bẩm.

Rõ ràng hai năm trước không có nhiều vết thương như vậy, như thế nào bây giờ lại... Đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Nhất định không phải là chuyện tốt.

Lôi cô nương bỗng nhiên tiếp lời.

- Cái gì? Thật có lỗi, cô nương mới vừa nói cái gì?

Vương Nhất Bác đột nhiên hoàn hồn, mới ý thức được mình vừa rồi không để ý đến Lôi cô nương.

- Trên người của y nhất định đã xảy ra chuyện không tốt.

Lôi cô nương hiển nhiên cũng giống như hắn, đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi bộ dạng này của Tiêu Chiến, nhíu mày nghĩ muốn nắm bắt cảm giác của mình.

- Nhìn ánh mắt của y, ta thấy giống như có chút sợ hãi... Y cả người đều trống rỗng... Mặc quần áo Tiêu Chiến, thân thể Tiêu Chiến, nhưng bên trong lại trống rỗng... Không có linh hồn...

Vương Nhất Bác lẳng lặng nghe lời nói cổ quái của nàng, như có điều suy nghĩ.

Họ Lôi sao? Thật sự là nhân sinh hà xử bất tương phùng! Đã sớm phát giác có người muốn quấy nhiễu khống chế suy nghĩ của ta, Thì ra là ngươi! Không thể buông tha ngươi, sở trường nắm bắt nhân tâm — Ma Nhãn Yêu Cơ!

.

.

=== Hết chương 5 ===


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro