Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Khấu không đi theo Hoàn Nhan Liệt để tìm lại hổ phù, mà bị lưu tại biệt viện. Mấy ngày liên tiếp, ông liên tiếp phản kháng lại Hoàn Nhan Liệt, đã đến mức... không thể được Tam gia tin tưởng như trước... Dù sao người kia cũng là Hoàng đế.

Nếu nói Tần Khấu không rõ Hoàng Nhan Mặc Nhiễm sắm dạng nhân vật gì ở nơi này, hẳn đã quá xem nhẹ lão rồi. Nhưng vô luận thế nào, Tần Khấu chỉ muốn mình có khả năng bảo hộ Hoàn Nhan Mặc Nhiễm, coi như là... chuộc tội...

.

Ánh nắng ban mai hé lộ, ở vách tường phía xa có một cái bóng loang lổ dần tới gần, Tần Khấu bước nhanh lên trước, chính là Vương Nhất Bác. Hắn ôm Tiêu Chiến đang thiêm thiếp ngủ trong ngực, thân thể bọc trong áo khoác của Vương Nhất Bác, khiến người liên tưởng tới một con mèo nhỏ làm cho người ta thấy liền sinh lòng thương yêu.

Tần Khấu tức giận hỏi.

- Vì sao còn chưa đi khỏi đây? Đưa y đi, vĩnh viễn đừng trở về đây nữa, hay ngươi làm không nổi?

Vương Nhất Bác chỉ mệt mỏi lắc đầu.

- Người, ta có thể mang đi, còn tâm?

Tần Khấu im lặng, tất cả mọi người đều muốn tốt cho y, thậm chí ngay cả Tam gia, nhưng lại dùng phương pháp không đúng, mặc dù tâm ý của ngài là chân thật! Nhưng ai cũng muốn y phải cảm kích, ai cũng muốn y phải từ bỏ chính mình!

- Nước ấm đã chuẩn bị rồi, rửa mặt chải đầu đã rồi nói sau.

.

.

Tiếng nước...

Tiêu Chiến cố gắng mở cặp mắt mệt mỏi, dùng sức chớp mắt hai cái, gương mặt Vương Nhất Bác dần dần rõ ràng. Ý thức được Vương Nhất Bác đang giúp mình tắm rửa, mặt y lập tức ửng đỏ.

- Ta có thể tự mình... tự mình....

Tiếng nói giống như muỗi kêu, nhỏ dần không thể nghe thấy.

- Đừng nhúc nhích...

Vương Nhất Bác không mất kiên nhẫn, ôn nhu chặn lại tất cả động tác của Tiêu Chiến. Ánh mắt lưu lại trên thân thể Tiêu Chiến không phải chứa đựng tình dục, mà là thương tiếc, một thân kia đầy vết bầm xanh tím nhìn thấy ghê người, đều do hắn....

- Còn đau không?

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn hắn, hồi lâu mới cúi đầu nói.

- Ngươi biết ta không để ý chuyện này... có thể...

Thuận tay lấy quần áo sạch sẽ mặc cho y, trực tiếp ôm lấy y đặt lên giường.

- Hãy ngủ cho khỏe đã, những chuyện khác nói sau.

Tiêu Chiến không trả lời, chỉ trân trối nhìn hắn, đôi lông mày nhíu chặt...

Vương Nhất Bác ôn nhu cười, hôn lên lòng bàn tay y.

- Ta cùng ở đây với ngươi, ngủ đi.

- Ừ...

Đúng là vẫn không kháng cự được sự mệt mỏi kiệt quệ, tay y cầm lấy tay Vương Nhất Bác, mười ngón tay nắm chặt, ngủ thật say.

.

.

Khi Tần Khấu tiếp nhận lệnh bài do Vương Nhất Bác trả lại, ông vẫn còn một tia do dự.

- Hãy giữ nó ở lại bên cạnh ngươi, rồi sẽ có lúc hữu dụng...

Nếu không phải Vương Nhất Bác trước đó hỏi mượn lệnh bài của Tần Khấu, hắn không thể tiến vào quân doanh của Hoàng Nhan Trữ Lan mà gặp nàng dễ dàng như vậy. Đáng tiếc, dù thế vẫn không cứu được Hoàn Nhan Tân Nam.

Vương Nhất Bác mím chặt môi lắc đầu.

- Ta không ngăn cản được y, không có tâm kế sâu như y, càng... không đành lòng. Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy rằng nếu như ta ngăn cản y làm chuyện mình muốn làm, cũng chẳng khác gì ta giết y.

Vương Nhất Bác thử tìm cách biểu đạt rõ ràng cảm giác trong lòng, nhưng giãy giụa hồi lâu vẫn phí công, chỉ có thể chua xót cười cười.

- Ta hiểu được.

Tần Khấu cũng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn căn phòng vẫn còn sáng đèn kia.

- Y... đến tột cùng còn muốn kéo dài tới lúc nào. Ngươi có tính toán gì không?

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.

- Rời khỏi y!

Tần Khấu giật mình trừng mắt.

- Cái gì? Cứ như vậy? Ngươi sao có thể làm vậy được? Ngươi có biết rằng chuyện tối hôm qua lớn như vậy, ngay cả ca ca của y cũng không chắc chắn bảo vệ được y? Ngươi vẫn muốn đi?

- Nếu chuyện ông lo lắng là công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý của y, cứ yên tâm đi, Tiêu Chiến chưa bao giờ đem những thứ đó để ở trong lòng, dù mất đi cũng không đáng tiếc. Nếu là tính mạng y, ai muốn giết y, tất phải giết ta trước!

Vương Nhất Bác cười nhạt nói.

- Ta rời đi là muốn y nhìn thấy rõ ràng, hiểu rõ ràng, thứ tột cùng y muốn có là cái gì!

- Ngươi muốn y chọn, chọn ngươi hay chọn tiếp tục báo thù? Ngươi không biết làm như vậy là hơi quá đáng sao?

Vương Nhất Bác bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ còn phải tiếp tục dung túng y làm ra càng nhiều chuyện không lý lẽ mà không thể giải quyết? Y điên, ta không thể cùng điên theo y. Ta biết buộc y lựa chọn, y nhất định sẽ đau, nhưng đau lâu không bằng đau ngắn.

Đến tử địa rồi mới tìm sinh lộ! Tần Khấu trầm ngâm một lát, mới nói.

- Ngươi nắm chắc không?

Vẻ tươi cười của Vương Nhất Bác trở nên mờ ảo.

- Vô luận như thế nào ta cũng sẽ chờ y.

Không đành lòng ngăn cản, lại càng không nhẫn tâm cường thế mà can thiệp, chỉ có thể chờ, chờ người cuối cùng cũng có một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ, quay đầu lại.

Thấy Vương Nhất Bác muốn đi, Tần Khấu chạy nhanh lên gọi lại.

- Không gặp một lần sao? Nói rõ ràng cho y hiểu?

Vương Nhất Bác thần sắc thẫn thờ.

- Không cần, y tỉnh lại không thấy ta, tất sẽ hiểu. Muốn đi đâu tìm ta, chờ y nghĩ thông suốt, y cũng sẽ biết.

Tần Khấu làm sao biết, hắn rời đi, đi cũng chỉ là người, không phải là tâm!

Tần Khấu giữ hắn lại.

- Chờ một chút, ta còn muốn nói ra suy nghĩ của ta! Sau khi tiên Đế băng hà, Thập Thất gia trọng thương mà hôn mê suốt nửa tháng. Trong nửa tháng này y không ngày nào ngủ được an ổn, hàng đêm ác mộng không ngừng hành hạ, gọi thế nào cũng không tỉnh, đành chịu bó tay. Nhưng bởi vì ngươi đến đây, y mới có thể an tâm. Chuyện này ngươi còn không hiểu sao? Y không nói, nhưng ngươi không thể nào không hiểu!

Vương Nhất Bác lẳng lặng cười, tuy rằng vẫn mỏi mệt, lại cũng vẫn kiên định như trước, kiên định vô cùng.

- Ông yên tâm, ta nhất định sẽ không buông tay! Ta thà tự tay giết y, cũng sẽ không buông tay y!

Tiêu Chiến, ta chờ ngươi, vô luận bao lâu ta cũng sẽ chờ. Chỉ là... đừng để ta chờ quá lâu, được không?

.

.

.

Thân thể giống như từ trên cao ngã xuống vách núi tối đen cao vạn trượng, từng mãnh xương cốt đều dập nát, tất cả đều kêu gào "Đau"! Toàn bộ sức lực đều tập trung ở tay trái, ý thức duy nhất là không thể buông tay, không thể buông ra. Chỉ là vì sao lúc này tay trái cảm giác trống trơn không còn gì? Trong lòng bàn tay sao lại biến thành hư không? Tiêu Chiến luống cuống, nghĩ muốn lớn tiếng kêu gọi, trong miệng lại kêu không ra tiếng, nghĩ muốn tìm chung quanh, trước mắt lại độc một mảnh hắc ám...

Chính lúc trong lòng Tiêu Chiến đang kinh hoảng, y mở mắt ra, Vương Nhất Bác trước đó còn ngồi ở bên cạnh, giờ đã không thấy bóng dáng, trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn sau khi lửa tắt dấy lên làn khói nhẹ lượn lờ....

Từ trên bàn rơi xuống giường có một tờ giấy do chính Vương Nhất Bác tự tay viết.

"Gọi người qua sương khói mùa thu, sóng lặng giăng như lụa trắng. Con thuyền tiến vào quang cảnh không rẽ nước đi, như bịn rịn, như bức họa xuân vui tươi. Giang sơn thật tươi đẹp, nhưng không phải đất Ngô ta, hỏi năm nào sẽ trở về?"

Giang sơn thật tươi đẹp, nhưng không phải đất Ngô ta, hỏi năm nào sẽ trở về?

Trang giấy kia như con bướm bị cắt mất cánh rời khỏi ngón tay Tiêu Chiến bay xuống, y hơi lảo đảo, nỗ lực vịn vào bàn mới đứng được, đau đớn trong lòng rốt cuộc không thể che giấu, mê mang thì thầm.

- Vì sao... ngay cả ngươi cũng muốn bức ta...

.

.

.

Hoàn Nhan Liệt sau khi vào cửa, liền nhìn thấy người đệ đệ mà chính mình không thể hận, cũng không biết làm thế nào để đối đãi.

Y ngồi ở mép giường, trên người chỉ mặc một kiện y phục trắng đơn thuần, cài cũng không cài lại hết. Tóc cũng không được cẩn thận xử lý, chỉ dùng một sợi dây cột tóc mà buộc lỏng lẻo. Nhìn tay y xanh xao trên mép giường, hơi cúi đầu, một chút phản ứng đều không có, rốt cuộc là tỉnh hay đang ngủ?

- Mặc Nhiễm!

Hoàn Nhan Liệt đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy bờ vai y, lại mẫn duệ nhìn thấy gáy y có vài vết hồng ấn bắt mắt... dấu vết hoan ái!

Hắn mặt mày trầm xuống, hỏi.

- Vương Nhất Bác đâu?

- Hắn đi rồi...

Hoàng Nhan Mặc Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt kia thật giống như một đứa hài đồng lạc đường bị bỏ rơi, vô tội, bất lực.

Hoàn Nhan Liệt ngẩn người, vội vã tránh ánh mắt Hoàn Nhan Mặc Nhiễm nhìn hắn. Ánh mắt kia... khiến tim hắn đau quá...

Chuyển tầm nhìn, hắn liền chú ý tới bức thư rơi trên mặt đất, xoay người đem nó nhặt lên, thấp giọng thì thầm.

- Nhân tính tham lam, thường tốn hết tâm tư, mượn thế ngang ngược cướp đoạt, biến đất lành thành địa ngục, mưa máu ngập trời, giết chóc không thôi, con người vẫn hướng tới điều này.

Lúc đọc đến đây, Hoàn Nhan Liệt không kìm lòng được, dừng một chút như có điều suy nghĩ, nhưng rất nhanh liền khôi phục, tiếp tục đọc.

- Ngươi chọn con đường này, đều là nguyên nhân ma chướng không tan. Thua, nhà tan thua sinh mệnh, như con đom đóm hướng tới diệt vong. Thắng, mất đi nhân cách hiểu điều thiện, như loài cầm thú chỉ biết hung tàn, lợi bất cập hại. Ngươi tại sao lại để bị che mắt tự rước khổ vào mình mà không muốn mỗi ngày thấy được thiên hạ chi thu? Cần biết vận thế không thể thắng mãi, biện pháp duy nhất chế địch, hãy nhanh chóng ra đi.

- Hừ! Tà thuyết mê hoặc lòng người!

Hoàn Nhan Liệt phẫn nộ đem bức thư kia vứt lên bàn, nói.

- Là Thần Hầu đưa thư cho ngươi? Là Vương Nhất Bác mang tới?

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm không để ý tới hắn, chỉ ngẩn ngơ cúi đầu.

- Hoàn Nhan Mặc Nhiễm!

Hoàn Nhan Liệt đưa tay kéo y từ trên giường xuống, nâng cằm y lên, buộc mắt y cố định trên người mình. Động tác thô lỗ, lời nói lại mãnh liệt cùng thống khổ.

- Như vậy ngươi cũng tin? Chỉ vài câu hoa ngôn xảo ngữ, Thần Hầu đã khiến ngươi tin?

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm hoang mang mở to hai mắt, như đang nhìn Hoàn Nhan Liệt, hoặc đang nhìn hư vô mờ mịt phía sau Hoàn Nhan Liệt, nói.

- Ta hiểu được ý tứ của hắn, hắn muốn ta chọn... chọn báo thù hay là chọn... hắn...

Hoàn Nhan Liệt bỗng nhiên khẩn trương chế trụ cánh tay y, càng không ngừng hỏi

- Nếu vậy, đáp án của ngươi là gì? Đáp án của ngươi là gì? Ngươi muốn đi hay muốn ở lại?

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm đột nhiên phát cuồng giãy giụa đứng lên.

- Ta không biết... Ta không biết! Vì sao các ngươi ai cũng bức ta? Vì sao? Hoàn Nhan Liệt, vì sao ngươi không dứt khoát giết ta đi! Cho ta được thống khoái!

Mấy ngày liền bôn ba, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, đến bây giờ lại tức giận công tâm, cơ thể đã quá mức chịu đựng, y nôn ra một ngụm máu tươi, xụi lơ ở trong ngực Hoàn Nhan Liệt.

.

.

Tường hồng ngói lục dưới ánh trăng, bạch ảnh cô quạnh đơn độc, một mình mà chẳng biết phải làm sao. Đi loanh quanh một thời gian, cuối cùng cũng về tới nơi này, về tới địa phương từ nhỏ lớn lên, Hoàng cung!

Có phải y cả đời đều không ra khỏi được cái nơi bị tường hồng vây quanh này, vô luận khinh công của y giỏi tới thế nào, vô luận y có bao nhiêu năng lực?

Nơi này có khác nào là lồng giam của y?

.

.

=== Hết chương 57 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro