Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

Tuyệt đối không thể để cho Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dạng của ta lúc này!

Đây là ý nghĩ duy nhất cũng là quan trọng nhất trong lòng Tiêu Chiến. Thế nhưng chỉ tiến lên phía trước vài bước mà lại nặng nề như vậy, y miễn cưỡng bám vào thân cây đi thêm vài bước đã ngã xuống. Dưới chân là mặt cỏ mềm mại cho nên ngã cũng không đau lắm. Nhưng cũng chính vì là mặt cỏ, vài lần dùng sức cũng chưa thể chống đỡ mình đứng dậy. Tiêu Chiến buồn bực đến cực điểm, đành bỏ cuộc, cam chịu ngã mình trên cỏ chờ Vương Nhất Bác tới cứu.

Vậy mà tìm được y đầu tiên lại là Lôi cô nương, hoặc nói chính xác hơn phải là Ma Nhãn Yêu Cơ! Nàng chậm rãi tới gần Tiêu Chiến từ phía sau, không phát ra chút tiếng động, kim châm giữa hai ngón tay tản mát sát khí lạnh thấu xương.

Tuyệt đối không thể cho ngươi đào tẩu nữa, Tiêu Chiến!

Nếu đã không thể trông cậy vào Vương Nhất Bác được, liền để ta tự mình giải quyết ngươi đi!

- Tiêu Chiến!

Tiếng gọi lo lắng của Vương Nhất Bác từ xa vang lại gần hơn.

Ma Nhãn Yêu Cơ ngẩn người, nhanh chóng thu hồi kim châm.

- Tiêu Chiến!

Tìm được người, thân thể thả lỏng, khẩu khí nói chuyện cũng thay đổi, Vương Nhất Bác thô lỗ đem y trên cỏ kéo đến, quát lớn.

- Đứng cũng không vững đã nghĩ chạy trốn? Ngươi thật làm cho người ta không thể nhịn được nữa!

Tiêu Chiến bị hắn túm đau, khó chịu vùng vẫy.

Sát khí vừa rồi... Ma Nhãn Yêu Cơ, không thể lưu lại!

- Đừng nhúc nhích! Theo ta đi!

Vương Nhất Bác tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn y, dùng sức đem y kéo đi, cũng không quan tâm Tiêu Chiến có theo kịp cước bộ của hắn hay không. Bàn tay hắn lại âm thầm nắm thật chặt.

Tiêu Chiến ngầm hiểu, ở sau lưng hắn yên lặng cười, xem ra vị Vương đại hiệp này không phải hoàn toàn dốt nát!

Vương Nhất Bác không quay lại khách điếm, trực tiếp đến cửa hàng xe lấy xe ngựa, nhanh chóng đem Tiêu Chiến ném vào.

Tiêu Chiến bị hắn ném đầu choáng mắt hoa, miễn cưỡng chống đỡ ngồi xuống, còn chưa kịp vứt cho hắn một ánh mắt phẫn nộ, đã bị Vương Nhất Bác dùng xích, xích lại trên xe ngựa!

Đây là ý tứ gì? Y nguyện ý phối hợp cùng Vương bộ khoái diễn trò lừa gạt Ma Nhãn Yêu Cơ, thế cũng không có nghĩa muốn y phải chịu trò của người kia vô điều kiện!

Vương Nhất Bác lại còn đắc ý lửa cháy đổ thêm dầu.

- Xiềng xích này rất dài, sẽ không ảnh hưởng tới hành động của ngươi, bất quá phạm vi cũng chỉ có thể ở trong xe ngựa!

Điều này chắc chắn càng chọc giận Tiêu Chiến, y lần thứ hai vật lộn vùng dậy, liều mạng kéo cái xích kia.

Vương Nhất Bác không còn cách khác liền ngăn tay y lại.

- Không nên cử động! Ngươi muốn đến cổ tay mình cũng bị hủy sao?

Tiêu Chiến hung ác trừng mắt nhìn hắn.

Vương Nhất Bác ngươi nhớ kỹ cho ta!

Ma Nhãn Yêu Cơ châm lư hương đặt ngay bên người bọn họ.

- Huân hương này có công hiệu yên ổn ngưng thần, các vị có chuyện gì chậm rãi nói. Ta đi ra ngoài trước.

Nàng dẫn ngựa đi khỏi, hướng về chỗ sâu trong rừng cây.

Cái gọi là "Các vị có chuyện gì chậm rãi nói" bất quá vẫn là Vương Nhất Bác một người rống to, về phần Tiêu Chiến, y vẫn nhàn nhạt không nói một lời!

- Ngươi đi đâu, làm cái gì? Đừng có nói với ta là đi tản bộ, ta không tin!

- Ngươi sao lại thế này? Thật sự câm điếc sao?

Vương Nhất Bác thật sự phát hỏa, mặc dù là đang diễn trò lừa gạt Ma Nhãn Yêu Cơ, ý đồ trốn thoát đi của Tiêu Chiến cũng thực sự làm cho hắn tức giận, cho nên lần thẩm vấn này cũng không có nửa phần giả.

Tiêu Chiến sao lại không rõ, thế nhưng y vẫn không để ý tới, nhắm mắt nằm xuống.

- Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác tức giận đến cực điểm, lại không nỡ làm tổn thương y, một quyền đánh vào trên tấm ván gỗ bên cạnh y, chấn động mạnh khiến trên xe ngựa mọi vật đều bị xóc lên!

Tiêu Chiến mở to mắt, phát giác Vương Nhất Bác hai tay chống bên người y, từ trên nhìn xuống y.

- Đừng quá mức được cưng chiều mà kiêu ngạo, ta không có khả năng dễ dàng tha thứ ngươi vô chừng mực!

Vương Nhất Bác lạnh lùng cảnh cáo y.

Tiêu Chiến sắc mặt thay đổi, đang muốn nổi điên, Vương Nhất Bác thế nhưng lại nháy mắt với y mấy cái, miệng hô.

- Tiêu Chiến, ngươi làm sao vậy? Tiêu Chiến! Tiêu...

Phịch...

Chính là thanh âm Vương Nhất Bác trúng mê hương ngã sấp xuống, Ma Nhãn Yêu Cơ cười cười, đợi trong chốc lát, xác định chắc chắn mới vén rèm lên đi vào.

Tiêu Chiến lại không hôn mê, gương mặt trắng bệch, cố gắng muốn nhanh chóng đẩy Vương Nhất Bác đang nằm trên người mình xuống.

Ma Nhãn Yêu Cơ có chút giật mình.

- Hóa ra ta vẫn coi nhẹ ngươi, Tiêu Chiến! Bất quá, ngươi đã mất võ công, có trúng mê hương hay không cũng không khác biệt gì!

Nàng lấy ra kim châm phóng thẳng hướng về y.

Tiêu Chiến không phản kích, y chỉ làm một việc - cau mày. Tâm không cam lòng làm chuyện không muốn, đem tên Vương Nhất Bác nặng muốn chết kia kéo lại che trước mình!

- Ngươi có lương tâm hay không a~ Lấy ta làm tấm chắn?

Vương Nhất Bác đáng lẽ phải hôn mê nhưng lại lười biếng mở miệng, đồng thời tay phải chế trụ kim châm của Ma Nhãn Yêu Cơ.

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào, thối lui về phía sau, để mặc Vương Nhất Bác lo chuyện của mình.

- Ngươi... Các ngươi?

Ma Nhãn Yêu Cơ trở tay không kịp, ngây ngẩn cả người.

Vương Nhất Bác thản nhiên giải thích.

- Khỏi cần nhìn mê hương kia, sớm đã bị Tiêu Chiến thay đổi! Tiêu Chiến đã sớm nổi lên nghi ngờ đối với nàng, khiến ta cũng khẩn trương lên. Vừa rồi ở trong rừng cây nhìn thấy nàng lấy ra kim châm, ta biết Tiêu Chiến đúng. Vì sao muốn giết y?

- Là y nói cho ngươi biết? Đưa ra kế hoạch đối phó với ta, làm cho chính mình bại lộ?

Vương Nhất Bác thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

- Phải thì tốt rồi! Y cũng chưa nói chuyện nhiều, nàng cũng không phải không biết! Nói lại, Lôi cô nương, đầu lưỡi y thật sự không có vấn đề chứ?

Rõ ràng là địch nhân, lại vẫn nói với nàng như đại phu. Kiểu nói chắc chắn này của Vương Nhất Bác khiến Ma Nhãn Yêu Cơ càng thêm căm tức.

- Thật khó nói các ngươi là kẻ thù! Không cần mở miệng, có thể hiểu biết tâm ý lẫn nhau! Vương Nhất Bác, ngươi không làm thất vọng các huynh đệ vì ngươi mà chết sao?

Vương Nhất Bác giận tái mặt hỏi.

- Ngươi đến tột cùng là ai? Cùng Tiêu Chiến có thù hận gì?

- Vương Nhất Bác, ta lặp lại lần nữa, ta họ Lôi!

Lôi cô nương cười lạnh, lặp lại họ của mình.

- Lôi gia trang?

- Đúng vậy! Hai ca ca, một đệ đệ của ta đều chết ở trên tay y, ngươi nói ta vì sao muốn giết y?

Vương Nhất Bác giật mình, mệt mỏi nói.

- Lôi cô nương, ngươi đi đi. Tiêu Chiến là khâm phạm của triều đình, ta phải dẫn y trở lại kinh thành, dùng vương pháp trừng trị y! Đừng nghĩ tới tiếp tục báo thù, ngươi không phải đối thủ của y, cho dù y không còn võ công.

Lôi cô nương cũng biết thế cục của mình đã mất, cho nên không nói thêm một câu vô nghĩa nào, liền ly khai.

Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn Tiêu Chiến đau khổ cười.

- Thật là tệ, phải không?

Tiêu Chiến khó tin trợn tròn mắt. Họ Lôi trên thiên hạ này đếm không hết người, chẳng lẽ đều là người Lôi gia trang? Đến bây giờ cư nhiên còn không có phát giác nàng chính là Ma Nhãn Yêu Cơ! Tưởng rằng ở Thái Bình khách điếm, ai hắn cũng không mời, cố tình mời nữ nhân này là vì đối với thân phận nàng có điểm hoài nghi. Nguyên lai bất quá là mèo mù vớ cá rán! Với tên Vương Nhất Bác này thật sự đánh giá hắn quá cao.

Quên đi, hắn nếu không biết, cũng sẽ không cần nhắc nhở, đối với chuyện "Thế thiên hành đạo" này, Tiêu Chiến một chút hứng thú đều không có! Y giật giật cổ tay, ý bảo Vương Nhất Bác cởi trói cho y.

Vương Nhất Bác lại cổ quái nở nụ cười.

- Vẫn là xích lại đi! Ngươi nếu lại chạy thì làm sao bây giờ?

Tiêu Chiến giận tím mặt, dùng sức vùng ra, cổ tay gầy yếu lập tức bị xiềng xích vẽ lên hai lằn máu.

Ngươi có ý tứ gì? Coi ta giống dã thú xích vào sao?

Tiêu Chiến hùng hổ trừng mắt nhìn hắn.

- Đừng vùng vẫy! Ta thả ngươi là được rồi?

Vương Nhất Bác vội vã cởi xích cho y, lấy ra thuốc trị thương xoa lên cổ tay gầy yếu của y.

- Thật là, thân thể là của ngươi thế nhưng lại để ta phải khẩn trương! Ngươi cho là máu ngươi còn có thể chảy được bao nhiêu? Cũng không nhìn xem sắc diện mình, quỷ so với ngươi còn hồng hơn!

Ánh mắt Tiêu Chiến như sóng nước chợt lóe, y vẫn không nói gì, mấy năm nay y đã sớm hình thành thói quen bị thương, từ lâu trở thành thói quen tự mình bôi thuốc.

- Tốt lắm!

Vương Nhất Bác vừa lòng nở nụ cười, ra vẻ khoái hoạt nói.

- Chúng ta đi uống rượu đi! Mấy ngày trước đây có Lôi cô nương, cũng không tiện quan tâm quá, cuối cùng chỉ còn hai đại nam nhân chúng ta!

.

.

=== Hết chương 8 ===


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro