Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cuối cùng là uống rượu hay muốn làm bản thân say khướt?

Tiêu Chiến yên lặng nhìn Vương Nhất Bác ôm bình rượu nốc cạn, không ngăn cản, cũng không phản ứng. Chính là cái miệng nhỏ kia, cái miệng nhỏ của y đang nhấp chén rượu trước mặt Vương Nhất Bác vẫn không nói. Tửu lượng của Tiêu Chiến vẫn không tốt, mới mấy chén, rượu mạnh liền bốc lên đầu, sắc mặt hồng nhuận hơn chút, sóng mắt lưu chuyển dưới ánh nến, phảng phất giống như tiên nhân.

Vương Nhất Bác si ngốc nhìn y, thấy y mím môi như trẻ con thưởng thức chén rượu trên tay, đột nhiên nở nụ cười. Đưa tay cầm lấy tay y, đặt trên lưng y chậm rãi xoa bóp.

- Tiêu Chiến, nếu bàn về nhẫn tâm trên đời này thật không có ai so với được với ngươi!

Vương Nhất Bác xoa bóp dần dần mạnh hơn, Tiêu Chiến bị đau, hàng mi nhíu lại giật giật, không thể vùng ra.

- Hai năm nay ngươi đi đâu vậy? Vẫn là không chịu nói sao?

Vương Nhất Bác được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chế trụ cằm y, ngữ điệu lộ ra vẻ bi ai.

- Là không chịu nói, hay là không muốn nói với ta?

Tiêu Chiến tức giận, đẩy tay Vương Nhất Bác ra, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, liền đứng lên chuẩn bị ly khai.

- Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác đúng là đã say, vài bước xông lên trước, hung hăng ôm lấy y.

- Đừng đi!!

Tiêu Chiến vùng vẫy vài cái, nhưng làm sao có thể là đối thủ của hắn, rất nhanh đã bị hắn đặt ở trên giường.

Vương Nhất Bác cũng leo lên giường, ngăn chặn tứ chi của y, lẩm bẩm nói.

- Ngươi làm sao có thể bỏ đi tới hai năm! Như thế nào có thể... Ngươi có biết hai năm nay ta trãi qua như thế nào không?

Tới hoàn cảnh này thật đúng là dở khóc dở cười, không phân biệt buồn vui. Tiêu Chiến yên lặng nhắm mắt lại, muốn nói lại nhưng thôi... một lời khó nói hết, không bằng cái gì cũng không nói.

- Ta rất nhớ ngươi...

Vương Nhất Bác đã bắt đầu cởi vạt áo của y.

- Ta nhớ rõ lời ngươi, vẫn nhớ kỹ... Chỉ cần một ngày vẫn nghĩ như vậy, ta liền một ngày không nói với ngươi! Ta không nói, Tiêu Chiến! ta chỉ cho ngươi biết, ta không đáp ứng! Mọi ân oán kết thúc, tiêu tan, sẽ không dễ dàng như vậy! Ta không đáp ứng!

Cảm giác kỳ quái trên người làm cho Tiêu Chiến kinh sợ mở to hai mắt, liều mạng giãy giụa đứng lên.

- Đừng chống cự ta!

Vương Nhất Bác miệng thỉnh cầu, tay cũng không dừng đem áo cởi xuống trói hai tay y lại.

Thì ra... thì ra.... đều giống nhau...

Tiêu Chiến có cảm giác ngực có chút hơi hơi đau đớn, ánh mắt dần dần mê li, cái loại thống khổ vô lực mà lại mê mang này cớ sao quen thuộc như vậy, y chưa bao giờ thực sự trốn đi. Nếu đây là điều ngươi muốn, nếu đây là đại nghiệt ta phải trả... Như vậy, sẽ như ý ngươi muốn!

Chậm rãi thả lỏng thân thể của mình, mặc hắn tùy ý.

Cảm giác được Tiêu Chiến phối hợp, Vương Nhất Bác vui mừng khôn xiết, mạnh mẽ hôn lên môi y, khiến y như mất hết cả khí lực.

- Không đúng... Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác đột nhiên buông y ra, rầu rĩ vuốt qua đôi môi vì hôn mà trở nên đỏ tươi của y.

- Không phải như thế, ngươi ngay từ đầu đã không muốn...

Ta muốn hay không căn bản không quan trọng!

Tiêu Chiến có chút không yên nhíu mày.

Ngươi tức giận, vì sao? Ta đã hết sức ép chính mình phối hợp, ta không phản kháng, không phải sao?

Ánh mắt của y, vẫn là như vậy trong sáng! Vĩnh viễn đều là như vậy... Trong sáng! Nếu thích một người, sẽ có ái dục, ngươi không có. Vương Nhất Bác giận dữ với bản thân, thiếu chút đã cưỡng ép y! Nhìn xem bản thân mình đang làm cái gì? Nỡ đem y trói lại? Cởi trói, giúp y khép lại vạt áo bị bài khai.

- Thật có lỗi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.

Tiêu Chiến đưa tay khép lại vạt áo, cẩn thận che giấu thân thể tràn đầy dấu hôn, dịch ra ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác. Vì sao?

Vương Nhất Bác cũng nghi hoặc nhìn y, đột nhiên mở miệng.

- Ngươi đã không muốn, thì tại sao phải thuận theo?

Không thích hợp! Rất không bình thường!

Tiêu Chiến ngẩn ra, tránh đi ánh mắt của hắn, lại nằm xuống!

- Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác không cho y lảng tránh, dùng sức đem y kéo dậy, dồn dập chất vấn.

- Nhất định đã xảy ra chuyện gì, đúng không? Ngươi không phải người như thế! Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, như thế nào lại...

Tiêu Chiến đột nhiên tự giễu cười, bởi vì ta sớm đã không phải ngọc bích mà là ngói vụn...

Y cười như vậy, cô đơn, mê mang lại yếu ớt... Vương Nhất Bác đau lòng, kìm không được vươn tay ôm lấy y, rất cẩn thận đem y ôm vào bảo hộ trong lòng.

- Không quan trọng, ngươi không muốn nói thì bỏ qua đi. Quá khứ, đều là quá khứ.

Ôn nhu như vậy ngược lại càng làm cho Tiêu Chiến e ngại! Y sợ sự bao dung ôn nhu như vậy, y sợ chính mình bị hút vào. Hô hấp của y lại hỗn loạn, cố gắng đẩy Vương Nhất Bác ra, lui về giường. Nếu là thương tổn không thể phản kháng, ít nhất hãy cho y có thể lựa chọn cự tuyệt quan tâm! Cứ như vậy, để cho y rơi vào chỗ hắc ám sâu nhất, đừng tiếp tục dây dưa mơ hồ! Y thật sự đã muốn cạn kiệt sức lực!

Vương Nhất Bác không cưỡng ép y nữa, lại giúp y thắp đèn.

- Ngủ đi, đèn vẫn sáng, ta sẽ chờ ngươi ngủ, ngươi yên tâm.

.

.

Đêm khuya giật mình bừng tỉnh, đèn quả nhiên vẫn sáng. Tiêu Chiến hơi thở rối loạn, dồn dập, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Xoay chuyển ánh mắt, Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác đang gục xuống bàn ngủ! Hắn vẫn không rời đi.

Tiêu Chiến ngây cả người, như mộng ảo bước xuống giường, đến bên người Vương Nhất Bác, chậm rãi vươn tay. Đầu ngón tay mới vừa chạm vào trên áo hắn, lại dừng lại. Rút tay lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng học theo bộ dáng của hắn gối đầu lên cánh tay tiếp tục vào giấc ngủ, mang theo một chút ... ý cười...thản nhiên.

.

.

===== Hết chương 9 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro