Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác mấy hôm nay thời gian ngủ chỉ được có bốn tiếng, công việc thật vất vả. Thế nhưng, tại công ty, ngón tay hắn gõ bàn phím tựa như khiêu vũ, đi đường cảm thấy như muốn bay lên không trung, nói chuyện với người khác cũng rất thoải mái khen ngợi hết lời, ngay cả người qua đường gặp ở thang máy, cũng được hắn vui vẻ tặng cho hai má sữa ngọt ngào.

- Xem ra, đã bắt được ý trung nhân về tay rồi, thật là quá hạnh phúc rồi!

Đồng nghiệp trong phòng đều trêu ghẹo hắn.

Hắn cũng không thèm giải thích, vui vẻ hưởng thụ loại trêu chọc này. Trong lòng chỉ đang nhớ về buổi sáng này, trước khi rời nhà đã trộm ăn nửa thỏi chocolate của Tiêu Chiến, sau đó đem phần còn lại nhét vào miệng anh, tư vị vô cùng ngọt ngào vui sướng.

Lúc ấy, hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm giác mừng như điên, không có chú ý đến khi hắn bỏ tập bản thảo kia vào túi xách, trên mặt Tiêu Chiến xuất hiện một loại biểu tình kỳ quái.

Chờ đến lúc buổi trưa Vương Nhất Bác về đến nhà, trên bàn đã bày biện cơm trưa, bên cạnh còn có một thỏi chocolate... Chỉ là, có tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng Tiêu Chiến đâu.

Vương Nhất Bác đợi một tiếng, lại qua một tiếng, thẳng đến lúc tâm hắn cũng giống như mặt trời ngoài kia, dần dần trĩu xuống.

Người kia đi mất rồi. Tựa như khi anh đột nhiên xuất hiện vậy, nay lại đột nhiên biến mất, cũng không lưu lại lời nhắn nào.

Trong phòng ngủ, hắn nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt được xếp gọn đặt nơi đầu giường, mặt trên còn có chiếc khăn tay có dòng chữ Tiểu Mẫn viết lưu lại.

"Tiểu hồ ly, cầu giúp Điềm Điềm thúc thúc tìm được một người bạn gái".

Ngón tay hắn vuốt ve chiếc áo sơ mi màu xanh, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

Em không cần bạn gái gì cả, em chỉ cần anh. Chỉ cần một mình anh, là người cả đời em kiên trì chờ đợi.

Em chỉ cần anh thôi, Tiêu Chiến!

.

.

.

Tiểu Mẫn nước mắt rơi đầy mặt, liên tục đánh vào người Vương Nhất Bác.

- Thúc thúc ngu ngốc, nhanh đi tìm mỹ nhân ca ca đem về đi.

Vương Nhất Bác ánh mắt đăm đăm, cũng để mặc cho nắm tay nhỏ bé của Tiểu Mẫn không ngừng nện vào lồng ngực mình, miệng lẩm bẩm nói.

- Anh sẽ đi đâu chứ? Siêu thị, hiệu sách, công viên... Em đã tìm khắp nơi rồi....

Tiểu Mẫn nước mắt lưng tròng ngẩn đầu nhìn hắn.

- Thúc thúc hẳn đã nói cái gì không đúng rồi? Cho nên hồ ly mới bỏ đi... hức... Tiểu hồ ly sẽ không trở về nữa, mỹ nhân ca ca không cần chúng ta rồi... Hức... Hức...

Là nói gì không nên nói sao? Hay là làm chuyện không nên làm?

.

.

.

Vương Nhất Bác nhất quyết cự tuyệt đề nghị sử dụng sản phẩm quảng cáo của công ty, sau đó lại nộp đơn thôi việc.

Tuy rằng quản lý không có phê duyệt, còn cho hắn nửa tháng nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng hắn vẫn cảm thấy, bởi vì hắn dùng hình tượng tiểu hồ ly đó để làm thành sản phẩm thương mại, mới làm cho Tiêu Chiến tức giận vô thanh vô tức rời đi mà bỏ mặc hắn như vậy.

Hắn một ngày một đêm tìm kiếm Tiêu Chiến, thậm chí dán thông tin tìm người và cả tìm sủng vật nữa.... Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Phòng khách trong trẻo nhưng lạnh lùng, TV vẫn mở vang vang.

Trên bàn trà có đặt một quyển truyện cổ tích nho nhỏ, Vương Nhất Bác mở sách ra, nhìn thấy bốn chữ "Tiên hạc báo ân".

Vừa sau một ngày chật vật bên ngoài không thu hoạch được gì, Vương Nhất Bác lại nhảy dựng lên khỏi sofa, cầm lấy chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà.

Hắn tìm đường quay trở lại ngọn núi hắn đã đi cùng Tiểu Mẫn, thế nhưng càng đi, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

Rừng trúc đó ở nơi nào?

- Sẽ không... Không có khả năng, khẳng định là lại đi lầm đường rồi.

Vương Nhất Bác hoảng loạn tự an ủi bản thân.

Hắn quay trở lại chân núi, một bên hồi tưởng đường đi, bắt đầu đi sâu vào trong núi.

Mưa phùn mênh mang.

Tâm Vương Nhất Bác dần dần chuyển biến như cơn mưa không dứt này vậy, trầm trọng nặng nề mà lạnh lẽo. Thật sự rốt cuộc đã tìm không thấy mảnh rừng trúc kia nữa.

Con tiểu hồ ly kia, còn có cả Tiêu Chiến nữa, đều giống như mảnh rừng trúc này, tưởng là chân thật, tạy chạm đến liền có thể chạm... Thế nhưng tất cả đều là hư ảo. Đợi đến thời điểm chân tướng rõ ràng, tất cả liền biến mất vô tung vô ảnh, bỏ lại một mình hắn đơn độc ngơ ngác chẳng hiểu sự tình, chỉ còn có thể cố gắng thừa nhận một sự thật tê tâm liệt phế.

- Tiêu Chiến, thật sự là vì em đã làm sai cái gì, anh mới rời đi, có đúng không? Hay bởi nguyên do nào khác? Nếu là em sai, em giải thích với anh, anh mau quay về có được không? Nếu là nguyên nhân khác, thì anh đang ở đâu vậy? Tiểu Mẫn rất nhớ anh, anh chỉ cần đưa chút tin tức về là được rồi?

- Tiêu Chiến, em cũng rất nhớ anh... Mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây.

- Anh có cần em hay không? Anh... Từng có chút giây phút nào nặng lòng lưu luyến?

Thanh âm của hắn lọt thỏm trong mảnh hoang vu... không hồi đáp...

Đến khi đi ngang qua chỗ quản lý rừng, Vương Nhất Bác do dự một hồi, vẫn quyết định đi vào.

.

Ở trước cửa nhà, trong xe của mình, hắn yên lặng ngồi ở vị trí lái xe thật lâu, trong đầu vẫn còn vang vọng lời của người quản lý rừng.

- Tôi 5 năm nay công tác tại nơi này, còn chưa từng gặp qua một con hồ ly nào lui tới đâu!

Hắn gục đầu vào vô lăng, cảm thấy toàn thân vô lực, tim nhói đau, nhỏ giọng thì thào.

- Tiêu Chiến... Tiêu Chiến... Anh đang ở đâu? Trở về với em đi! Tiêu Chiến...

.

.

.

Vợ chồng Uông Trác Thành về nước rồi, lại kinh ngạc phát hiện Vương Nhất Bác tựa như đang trúng tà, không ngừng tìm kiếm tung tích của một thanh niên tên Tiêu Chiến, còn có một con tiểu hồ ly màu xanh.

Vốn bọn họ cho rằng con gái mình quá ham thích truyện cổ tích, nhưng ngay cả Vương Nhất Bác cũng trở thành như thế này... Đến cuối cùng, cả hai vợ chồng đều tin tưởng, từng có một người sinh sống cùng họ trong mấy tuần qua.

Nhưng nếu nói anh ta là hồ ly biến hình... Vậy cũng thực quá vớ vẩn đi?

Uông Trác Thành ngồi đối diện Vương Nhất Bác, đặt xấp tư liệu trong tay lên bàn.

- Đây là tư liệu tôi đã điều tra tất cả những người tên Tiêu Chiến trong cả nước này. Cậu xem đi!

Vương Nhất Bác cầm tập thông tin nhìn thật lâu, xem tỉ mỉ từng chi tiết, như muốn đem từng chữ nuốt vào.

Cuối cùng hắn đặt lại xấp tài liệu, cúi đầu không nói gì. Chốc lát sau mới ngẩng đầu lên, thành khẩn hướng Uông Trác Thành nói nhưng vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.

- Cảm ơn cậu!

Giang Tiểu Linh đi qua, ôn nhu an ủi hắn.

- Nhất Bác, đừng nản chí! Nói không chừng anh ta không dùng tên thật.

- Không, tôi tin anh ấy không có gạt tôi... Tôi chỉ là đang nghĩ, anh ấy vì cái gì không cho tôi một tin tức nào? Hiện tại ra sao? Có gặp nguy hiểm gì không?

Giang Tiểu Linh và Uông Trác Thành liếc nhìn nhau, Uông Trác Thành lắc lắc đầu, Giang Tiểu Linh lại chỉ còn biết thở dài, không lên tiếng.

Đối với việc một người bạn thân bỗng dưng yêu một người cùng phái, hẳn là phải nên cảm thấy lạ lùng. Thế nhưng nhìn bộ dáng hiện tại này của hắn, tất cả chỉ còn lại đồng tình, còn có sự cảm động. Thời buổi này, nếu muốn tìm một phân tình cảm thâm tình đến như vậy, thật sự quá mức khó khăn.

Tuy rằng chưa từng gặp qua Tiêu Chiến kia, nhưng theo vướng bận cùng tưởng niệm của Vương Nhất Bác và Tiểu Mẫn, hẳn là không sai rồi. Nếu anh ta cùng Vương Nhất Bác có cảm tình, hai người có thể ở cùng một chỗ, vậy cũng có thể nói là chuyện tốt đi.

Hy vọng Tiêu Chiến kia sẽ quay về.

.

.

.

=== Hết chương 10 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro