Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày Tiêu Chiến mất tích đã được một tuần. Hôm nay là chủ nhật, Vương Nhất Bác lại theo thường lệ, chuẩn bị ra khỏi nhà tìm người. Một nhà Uông Trác Thành lại đến đây.

Thật ra là Giang Tiểu Linh lo hắn vất vả mệt mỏi, liền nấu chút canh gà mang đến cho hắn tẩm bổ, Tiểu Mẫn làm loạn cũng muốn đến, Uông Trác Thành tự nhiên cũng sẽ đi theo. Vì thế một nhà ba người, sáng sớm đã đến làm khách.

Kết quả, Giang Tiểu Linh ép Vương Nhất Bác uống hết chén canh mới cho hắn cùng Trác Thành ra khỏi nhà.

Trước khi đi, Tiểu Mẫn trong lòng đầy mong chờ mà nhìn bọn họ.

- Thúc thúc, papa a, nhất định phải mang được mỹ nhân ca ca về đây nha!

Thế nhưng, ngày hôm nay cũng là như mọi ngày khác, đều là phí công. Sắc trời dần tối Uông Trác Thành nhìn đến bộ dáng Vương Nhất Bác thất vọng mỏi mệt, liền chủ động lái xe cho hắn. Trên đường về nhà, đột nhiên mở lời hỏi Vương Nhất Bác.

- Nếu gặp được anh ta rồi, cậu sẽ làm sao?

Vương Nhất Bác đã nhiều ngày tiều tụy bi thương, hôm nay lại hiện lên một vẻ tươi cười hiếm thấy.

- Vĩnh viễn bên anh ấy ở cùng một chỗ, mãi không xa rời.

Đoạn đường còn lại, Uông Trác Thành trầm mặc không nói một lời. Sau khi đậu xe, hai người cùng nhau đi vào nhà, Trác Thành vỗ vỗ bả vai Nhất Bác an ủi.

- Sẽ tìm được anh ấy thôi mà, đừng quá lo lắng. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, bằng không dù có tìm được người rồi, thì bộ dạng hiện tại này của cậu cũng sẽ đem người ta dọa chạy mất.

Vương Nhất Bác rất cảm kích, yên lặng gật đầu.

Lên lầu, vừa mới ấn chuông cửa, chợt đã nghe tiếng Tiểu Mẫn chạy nhanh ra. Bé con thần tình vui vẻ mở cửa, còn lộ ra vệt nước mắt chưa khô.

- Thúc thúc, thúc thúc, thúc xem ai đã trở lại rồi nà.

Sau lưng Giang Tiểu Linh, là một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lẳng lặng mà đứng.

Uông Trác Thành khi nhìn thấy người thanh niên sau lưng Giang Tiểu Linh cũng ngỡ ngàng hết nửa ngày. Người con trai trước mắt đó thật đẹp, thân ảnh thon gầy, khí chất thanh lãnh không vướng bụi trần, từ chân mày đến mắt, mũi, môi như được điêu khắc từ ngọc quý. Uông Trác Thành đã biết Vương Nhất Bác vì sao không thoát được rồi...

Vương Nhất Bác cảm thấy tầm mắt hắn hình như có chút mơ hồ... Là ảo ảnh hay là hiện thực?

- Tiêu... Chiến....

Vương Nhất Bác mở miệng, nhưng hắn phát hiện hắn không thể phát ra chút thanh âm nào. Hắn còn muốn đi đến gần xem đó có phải là người mình ngày đêm mong nhớ hay không, thế nhưng hai chân tựa như không phải của mình, động cũng không thể động.

Có lẽ đây là mộng. Vậy hãy để cho mình đắm chìm trong mộng, mãi không cần tỉnh lại.

- Tiêu Chiến... Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác chỉ có thể gọi tên không ngừng, tựa như muốn ghi khắc cái tên này thật sâu vào xương cốt, chỉ mong mình ngàn vạn lần không cần tỉnh mộng nữa.

Khi hắn rốt cuộc đã có thể nhìn thấy rõ ràng, Vương Nhất Bác phát hiện trong đáy mắt Tiêu Chiến lóe ra vô vàn thần sắc phức tạp.

Có kinh ngạc, có trách cứ, còn có... đau lòng.

Tiêu Chiến đi đến gần Vương Nhất Bác, tựa như hắn đã từng gặp qua trong mộng, người này đang đứng trước mặt hắn. Cảm giác như đã ngàn năm trôi qua... Hắn muốn đưa tay lên chạm vào gương mặt đã hằn sâu trong mỗi giấc mơ... Thế nhưng cả nhấc tay hắn cũng không có lực...

Ngay sau đó, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đứng đối mặt nhau, cùng đồng thời mở miệng nói.

Tiêu Chiến nói chính là.

- Anh đã trở về.

Vương Nhất Bác nói chính là.

- Em rất nhớ anh.

.

.

.

- Cái gì? Anh là kỹ sư máy tính?

...

...

- Anh là người Trùng Khánh?

...

...

- Anh tới nơi này là để du lịch?

...

...

Bốn ánh mắt trách cứ liếc nhìn sang Vương Nhất Bác, đây đã là lần thứ n hắn kinh hoảng đánh gãy những lời giải thích của Tiêu Chiến.

Việc này cũng khó trách hắn nha, Vương Nhất Bác đã rất vất vả mới tiếp nhận "sự thật" Tiêu Chiến là hồ ly biến hình. Hiện tại lại phải tiếp nhận thêm một sự thật chân chính khác nữa, thì so với người khác cũng phải chậm nửa nhịp chứ.

Ngay cả Tiểu Mẫn cũng giễu cợt hắn.

- Điềm Điềm thúc thúc! Thúc như thế nào lại nói nhiều như vậy chứ?

Tôi thật sự không phải cố ý!

Vương Nhất Bác ủy khuất nghĩ.

Thật không ngờ, Tiêu Chiến đến thành phố này du lịch, bất ngờ gặp cướp trên núi. Tiêu Chiến trời sinh tính cách quật cường, cố gắng phản kháng lại, nhưng thân đơn thế cô không thể đánh lại mấy tên cướp kia, bị trúng mấy gậy của đối phương, chống đỡ không nổi mà ngất xỉu, vết thương trên gáy kia cũng là do đó mà có. Cuối cùng không chỉ tiền cùng giấy tờ trên người đều bị cướp sạch.

Kết quả, khi tỉnh lại đã bị mất ký ức, trừ bỏ tên của mình ra, cái gì cũng không nhớ được, mà bên cạnh lại có một mảnh khăn tay.

Tiêu Chiến nhìn thấy trên khăn tay có viết địa chỉ, cố gắng khó nhọc đi xuống núi, vẫn còn may là có người nhiệt tình chỉ đường, cứ thế vất vả chật vật tìm được tới nhà Vương Nhất Bác.

Có địa chỉ này, thực giống như giữa mảng hắc ám xuất hiện một vầng ánh sáng, nên chỉ biết một đường đi thẳng tới đây.

Mà Vương Nhất Bác cùng Tiểu Mẫn đều đồng lòng cho rằng anh là hồ ly đến báo ân, nên liền dễ dàng cho anh vào nhà.

Vì thế, cứ như vậy, Tiêu Chiến trở thành khách trọ kiêm quản gia miễn phí của bọn họ.

Lúc ấy do não bộ bị thương, không những mất trí nhớ, lại còn mơ mơ hồ hồ, nên đối với người bên cạnh đều rất đề phòng.

- Vì sao phát âm của Tiêu tiên sinh lại chuẩn như vậy?

Người đặt câu hỏi lần này là Uông Trác Thành.

Tiêu Chiến nhẹ mỉm cười.

- Mẹ tôi là người nội địa, từ nhỏ đã dạy tôi phát âm. Kỳ thật, nếu cẩn thận nghe, sẽ nhận thấy phát âm của tôi mang chút lạc thanh.

Khó trách khi Tiêu Chiến thấp giọng nói chuyện, cảm giác có chút nhuyễn thanh rất mê người a.

Vương Nhất Bác ngồi một bên, vẫn còn xuất thần.

- Tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy, là do tự học sao?

Giang Tiểu Linh đã không ít lần nghe Tiểu Mẫn nhắc đến thức ăn mỹ nhân ca ca nấu có bao nhiêu ngon miệng.

- Tất cả là học từ mẹ tôi, hơn nữa bản thân cũng có chút hứng thú.

Tiêu Chiến tay nghề tốt lắm nha! Những món ăn của anh toàn là mỹ vị nhân gian a.

- Xem cách nói chuyện cùng cử chỉ của Tiêu tiên sinh đây, hẳn cũng là xuất thân thư hương dòng dõi đi?

- Ba tôi là giảng viên đại học, hiện tại đã muốn về hưu. Sự tình trong nhà đều do mẹ tôi vất vả trông coi, cái gì thư hương dòng dõi, thực không dám nhận.

Tiêu Chiến đẹp người lại còn thật là khiêm tốn nữa! Quả thật không hổ là người của mình a.

Vương Nhất Bác khóe miệng vẫn còn nhếch cao hãnh diện.

- Tiêu tiên sinh trẻ tuổi như vậy đã là kỹ sư máy tính sao, thật không đơn giản nha. Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? Có hứng thú chuyển đến thành phố này phát triển sự nghiệp không? Có lo lắng chuyện thành gia lập thất gì chưa...?

- Khoan! Khoan! Khoan!

Vương Nhất Bác lúc này mới thấy càng nghe càng không thích hợp. Như thế nào lại cảm giác vợ chồng Trác Thành giống như đang thẩm vấn con dâu... Ấy... Bạn trai của con mình vừa đưa về nhà thế này?

Giang Tiểu Linh nắm chặt cơ hội, liếc hắn một cái, rõ ràng biểu tình là "thật vất vả mới có người cậu xem vừa mắt, lần này nhất định phải đem cậu tống ra khỏi nhà."

Vương Nhất Bác nhất thời cảm giác có một trận lạnh lẽo sau lưng mình.

Thật không ngờ, Tiêu Chiến tựa như đã có chuẩn bị trước, vẫn dùng một tiêu chuẩn tựa như đi phỏng vấn xin việc mà trả lời, còn cộng thêm một nụ cười mê hoặc chết người.

- Công ty tôi vừa có mở thêm một chi nhánh ở thành phố này. Tôi là Tổng giám đốc ở chi nhánh đó....

Nói còn chưa hoàn câu, Uông Trác Thành cùng Giang Tiểu Linh mỗi người thúc vào một bên sườn Vương Nhất Bác, hắn lúc này mới phản ứng, liền lên tiếng.

- Quào! Này... Này thật là quá tốt rồi...

Tiểu Mẫn cũng vui vẻ nhào vào lòng Tiêu Chiến.

- Mỹ nhân ca ca, về sau ca ca sẽ không đi nữa phải không?

Tiêu Chiến nhẹ ừ một tiếng ôm lấy Tiểu Mẫn, lại chuyển nụ cười mê người sang hướng Vương Nhất Bác.

- Cậu không có gì muốn hỏi sao?

.

.

.

=== Hết chương 11 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro