Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu không có gì muốn hỏi sao?

Vương Nhất Bác vừa mới sực tỉnh lại từ trong kinh hỷ việc Tiêu Chiến muốn đến đây làm việc.

- Tiêu Chiến... Anh, anh từ khi nào nhớ lại chuyện cũ?

Tiêu Chiến vẻ mặt có chút hồng.

- Chính là cái hôm.... bất cẩn bị đụng trúng đầu... nên...

- A...

Mặt Vương Nhất Bác cũng bắt đầu phát đỏ, lại vẫn tiếp tục khẩn trương hỏi.

- Vậy... Hiện tại đã khỏe chưa?

- Kiểm tra qua rồi. Bác sĩ nói không có vấn đề gì.

Trên mặt Vương Nhất Bác liền lộ ra cái má mochi, sau lại nghĩ tới việc gì đó.

- Vậy còn vết sẹo ở mắt cá chân của anh...

- Đó là do trước đó anh không cẩn thận. Cùng con hồ ly kia không có quan hệ gì đâu.

...

...

Người nào đó bị hóa đá, sửng sốt nửa ngày, mới thận trọng hỏi lại.

- A... Anh, anh cũng biết?

- Vốn là không biết, nhưng sau khi trí nhớ khôi phục rồi, xem bản phác thảo kia của cậu, còn có Tiểu Mẫn suốt ngày ôm anh gọi là hồ ly hồ ly, nói cái gì là báo ân... đối chiếu một chút đại khái hiểu được.

Tiêu Chiến thật thông minh!

Vương Nhất Bác vui vẻ thầm nghĩ. Ngay sau đó, hắn có chút ủy khuất mà hỏi.

- Vì cái gì, ngày đó anh không nói một lời đã liền rời đi?

- Bởi vì tôi là hồ ly mà! Báo một cái ân lâu như vậy, đương nhiên phải trở về thôi.

Thì ra anh vẫn có chút tức giận, cho nên mới không nói lời nào, liền cứ thế rời đi như vậy.

Cũng khó trách, một con người, bị xem là hồ ly lâu như vậy, sinh khí thì cũng đúng mà.

Nhớ tới ngày đó, Tiêu Chiến còn chuẩn bị bữa trưa thật tốt mới đi, mà vẫn cố ý không để lại một chữ nào nói sẽ quay về Trùng Khánh. Thực làm cho hắn nếm được tư vị mấy ngày nóng ruột nóng gan, đất trời sụp đổ mà.

Bất quá, một tia bất đắc dĩ kia của Vương Nhất Bác đã nhanh chóng biến mất không dấu vết. Bởi vì hắn thấy Tiêu Chiến nói với Tiểu Mẫn.

- Ca ca phải gấp trở về xử lý công việc, còn muốn báo tin tức cho gia đình biết để họ không phải lo lắng... Thực xin lỗi, đã làm Tiểu Mẫn đau lòng rồi...

Tuy rằng anh không nhìn tới Vương Nhất Bác, nhưng hắn cũng biết, lời này anh cũng là đang nói cho hắn nghe.

Nếu mà không e ngại vợ chồng Trác Thành đang ở đây, cộng với Tiểu Mẫn đang nằm trong lòng ngực anh. Vương Nhất Bác thiếu chút nữa đã ôm lấy Tiêu Chiến mà xúc động rơi lệ. Bởi vì Tiêu Chiến sẽ ở đây với hắn, không rời đi nữa.

.

.

.

- Thì ra bảng hướng dẫn kia đặt sai chỗ rồi, mấy hôm trước mới trả về đúng nơi. Khó trách lần trước em đến mảnh rừng trúc kia, thế nhưng gần đây làm cách nào cũng không tìm được...

Hai người đi dọc theo con đường núi, Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười.

Tiêu Chiến còn nhịn không được bật cười.

- Cậu thật sự tin tưởng chuyện này sao? Thật tin anh là hồ ly biến hình?

- Tin tưởng! Nếu không có truyền kỳ này, lần đó em đã để anh đi rồi.

Vương Nhất Bác vẻ mặt chân thực, kéo tay Tiêu Chiến.

- Thật tốt, ông trời luôn rất chiếu cố em.

Tiêu Chiến đối với việc thổ lộ bất cứ địa điểm nào của hắn như thế này cũng đã thành thói quen, nhưng vẫn có chút không tự nhiên. Bất quá, vẫn là để mặc cho Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt tay mình.

Hai người trong nhất thời cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên mà đứng. Một lát sau, Vương Nhất Bác nói.

- Chúng ta đến trại nuôi hồ ly dưới chân núi kia đi? Nói không chừng có thể thấy được con hồ ly đó!

Bọn họ đã biết được, cách chân núi không xa có một trại nuôi hồ ly. Con tiểu hồ mà Vương Nhất Bác cùng Tiểu Mẫn cứu được, có lẽ là trốn ra khỏi trại nuôi hồ ly này đi, sau đó làm rơi chiếc khăn tay mà Tiểu Mẫn cột bên người nó ở chỗ Tiêu Chiến đang lúc hôn mê.

Ông chủ của trại nuôi hồ ly là một người đàn ông trung niên nhỏ con, mọi người thường gọi Lão Ngũ. Vừa nghe hai người họ là đến hỏi thăm hồ ly đi lạc, lập tức thao thao bất tuyệt.

- Đám hồ ly này tuy rằng tính nết cũng coi như ngoan ngoãn, trên thực tế lại rất thông minh. Lồng nhốt chúng vốn cũng rắn chắc, cắn cũng không đứt đâu, nhưng không biết bọn nó làm thế nào, liền tạo nên được một cái lỗ nhỏ, đến lúc tôi phát hiện thì đã có không ít hồ ly chạy trốn được, ngay cả bị thành lan can cọ rách da cũng mặc kệ... Cậu xem, bên này còn lưu lại chút vết máu nữa.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến liếc mắt nhìn nhau, thì ra con hồ ly kia vì như vậy mà bị thương.

- Cuối cùng đã tìm về được không ít. Bất quá tổn thất lần này lại thật không nhỏ mà.

Lão Ngũ chặc lưỡi, nửa may mắn, nửa lại cảm thấy thực ảo nảo.

Vương Nhất Bác lại hỏi.

- Không biết những còn hồ ly tìm về có một con nào màu lông rất đặc biệt không, có màu xanh nhạt?

- Màu xanh nhạt? Hồ ly tôi nuôi, chưa từng có con nào màu lông như thế đâu. Cậu đã gặp qua ở nơi nào? Tôi nuôi hồ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua.

Trên đường rời khỏi trại nuôi hồ, Tiêu Chiến bỗng dưng chủ động nắm lấy tay Vương Nhất Bác. Anh mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác.

- Anh cũng bắt đầu tin truyện cổ tích rồi a. Không có con tiểu hồ ly kia để lại chiếc khăn tay bên người anh, anh cũng không cách nào gặp được em và Tiểu Mẫn.

Vương Nhất Bác vẫn đang cảm thấy hoang mang.

- Rốt cuộc con tiểu hồ đó là thế nào? Em cứ nghĩ đó là anh, kết quả không phải. Nghĩ nó là hồ ly của trại nuôi, xem ra cũng không phải. Nếu nói là thú hoang, nhưng người trên núi lại nói là chưa từng gặp qua.

- Này có quan hệ gì đâu? Cứ xem đó là chuyện cổ tích đi... Bất quá, cũng thực kỳ lạ, trước đây anh chưa bao giờ phát hiện mình lại hứng thứ với chocolate như vậy...

- Kỳ thật, chỉ cần hiện tại anh và em ở cùng một chỗ, là sự thật hay cổ tích đều không có vấn đề. Đến, ăn một miếng nào.

Hiện tại, Vương Nhất Bác lúc nào cũng đều mang theo chocolate bên người.

Hắn như thường lệ, chu đáo mở giấy gói ra, cầm lấy một miếng đưa tới miệng Tiêu Chiến, hai người dừng lại trên đường.

Lúc này, một bóng màu xanh bay xẹt ngang qua trước mặt bọn họ.

Trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô không người, có một con tiểu hồ ly màu lông xanh nhạt đang đứng, chân sau chống đỡ thân thể, hai chân trước tụ lại trước ngực, bộ dáng thực nhu thuận đáng yêu, ánh mắt đen láy linh hoạt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tiêu Chiến lôi kéo Vương Nhất Bác chậm rãi đi lên phía trước, cầm thỏi chocolate trong tay đặt trước mắt con tiểu hồ. Con tiểu hồ lắc lắc lỗ tai, cắn một miếng, ngậm lấy thỏi chocolate, đôi mắt sáng trong suốt nhìn bọn họ một hồi, lại lắc lắc cái đuôi phủ đầy lông to tròn, xoay người biến mất giữa bụi cỏ xanh mướt.

.

.

.

=== Hết chương 12 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro