Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chằm chằm dòng người đi qua đi lại ngoài cửa xe, Vương Nhất Bác lần thứ 23 cầm lấy di động, ngần ngừ mấy lần lại vẫn buông xuống, có chút bất đắc dĩ ngã lưng vào ghế, ánh mắt dán chặt ra bên ngoài, không lúc nào rời khỏi.

Hôm nay là thứ năm, hiện tại cũng đã qua thời gian tan ca, bất quá chờ đợi như thế này thật sự lại làm lòng hắn có chút sung sướng.

Bỗng nhiên có âm thanh ở bên ngoài, hắn nhanh chóng ngồi bật dậy, mở cửa xe bước thật nhanh ra đón.

- Tiêu Chiến...

- Đợi có lâu không? Thật không nghĩ cuộc họp lại kéo dài như vậy...

Thanh niên có khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, thế nhưng lại mang theo vẻ mệt mỏi, khóe môi tái nhợt run rẩy, thân hình cao gầy lại mỏng manh làm lòng Vương Nhất Bác có chút nóng lên.

- Cũng không lâu. Mệt mỏi lắm sao? Chúng ta cùng đi ăn cơm.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật đầu, hai người cùng lên xe. Vương Nhất Bác lái xe đến quán ăn quen thuộc.

Ăn xong cơm chiều, Tiêu Chiến cầm trong tay tách trà nóng còn bốc lên làn khói nhàn nhạt, đã phần nào khôi phục lại bộ dáng sinh động.

- Nhất Bác, cùng đi mua đồ đi?

- Được, trong nhà thiếu cái gì sao?

Xuyên thấu qua làn khói trắng mỏng manh, Vương Nhất Bác tựa như phát hiện vẻ mặt Tiêu Chiến có chút ửng hồng. Đôi mắt trong suốt nhẹ nhàng đảo quanh, mang theo một loại thần sắc có thể gọi là "đanh đá", nhe răng để lộ cả răng thỏ xinh xinh.

- ... Nhiều chuyện, cứ đi là được!

......

Kỳ thật, từ ngày hai người ở cùng một chỗ, số lần dạo phố thế này không nhiều lắm, bình thường đều là đi cùng Tiểu Mẫn, không phải ra ngoại ô cắm trại thì là đi siêu thị.

Cho nên, từ thời điểm ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ, hưng trí bừng bừng kéo Tiêu Chiến đi từ khu bán trang sức đến khu y phục. Tiêu Chiến sau khi theo hắn dạo một vòng, rốt cuộc không nhịn được nữa, túm áo hắn đi thẳng lên lầu.

- Em bao nhiêu lâu không có tới đây rồi? Như thế nào hưng phấn đến như vậy?

Vương Nhất Bác có chút ủy khuất nhìn anh.

- Em là lần đầu tiên đi dạo phố cùng anh mà...

Tiêu Chiến đảo mắt nhìn sang đôi con ngươi đang cố tình tỏ ra long lanh của hắn, nhất thời không nói nên lời, trong lòng có chút cảm động. Mấy tháng nay, anh vội trước vội sau lo chuyện công ty, có khi quên ăn quên nghỉ, thật sự có chút xem nhẹ người này rồi. Hắn một câu oán giận đều không có, còn cố gắng giúp đỡ việc nhà, gần đây còn bắt đầu cầm sách nấu ăn ra nghiên cứu, đôi khi tìm Giang Tiểu Linh hỏi han. Tiêu Chiến kỳ thật vẫn hiểu, hắn là muốn làm thuốc bổ để anh bồi bổ thân thể mà thôi.

Nhìn ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến biến chuyển, Vương Nhất Bác thật sự hiểu được người này là đang cảm thấy có lỗi với hắn, hắn chỉ có thể giả vờ ho khan một tiếng, nắm lấy tay Tiêu Chiến đi lên cầu thang, nhân cơ hội trộm mân mê đôi bàn tay ấy, lại đặt bàn tay còn lại lên lưng anh.

Cho dù là cách một lớp áo, bàn tay ấm áp kia của Vương Nhất Bác cũng làm cả người Tiêu Chiến ấm lên. Dần dần, nơi bàn tay tiếp xúc ấy làm anh run lên, ngón tay mân mê tựa như một luồng điện lưu, từng chút từng chút từ bờ lưng lan tràn ra toàn thân.

Giữa khu đồ dùng gia đình, hai người con trai tướng mạo nghịch thiên thật sự dẫn dắt sự chú ý của không ít người. Bị ánh mắt từ tò mò cùng kinh diễm nhìn đến có chút không tự nhiên, Vương Nhất Bác nghiêng qua Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi.

- Ừm... Chúng ta rốt cuộc là muốn mua cái gì a?

Tiêu Chiến lại chăm chăm đi về phía trước, miệng chỉ buông ra một câu.

- Còn không phải tại em!

Ai? Có liên quan gì tới em?

Vương Nhất Bác trong lòng nghi hoặc, nhất thời cũng nghĩ không ra, đành phải ba chân bốn cẳng chạy theo bóng dáng cao gầy có chút tức giận cùng oán hận kia.

- Màu vàng nhạt này không tệ a. Rất có cảm giác thanh nhã yên tĩnh.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt hơi ửng hồng, tươi cười nhiệt tình giải thích cho hai vị khách này, thỉnh thoảng còn trộm nhìn hai người bọn họ.

Thật sự rất khó gặp được nam nhân đẹp trai đến như vậy nha, hơn nữa còn là cùng một lúc hai người.

Người đang xem hàng này thật là đẹp, làn da thoạt nhìn thật mịn, đôi môi tươi mọng, cánh mũi rất cao thẳng... Thật sự muốn sờ một chút quá nga.... Còn người kia có đôi má sữa phúng phính nhìn thật ngon. A, anh xinh trai cười với mình.... AAA.. Nụ cười sao mà đẹp thế...

- Cho hỏi, có màu xanh nhạt hay không?

- A, a, có, có, hai anh theo tôi.

Lôi kéo Tiêu Chiến đi theo nhân viên cửa hàng, Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.

- Ga giường trong nhà không đủ dùng sao? Như thế nào phải đi mua gấp như vậy?

Tiêu Chiến không nói một lời, lại âm ngoan liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt thật sắc bén nha! Vương Nhất Bác bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo.

Thật là đã quên, buổi tối hôm nào đó vận động... cần phải thay đổi ga giường mà. Lần trước vất vả lắm Tiêu Chiến mới đáp ứng, kết quả làm giường bị bẩn, anh liền quay về phòng mình ngủ, đem hắn nhốt ngoài cửa phòng.

Cảm giác ngủ một mình rất là khó chịu.... Nhất là sau khi hưởng thụ một mỹ vị như vậy....

Tay ôm một bộ ga giường mới, trên mặt Vương Nhất Bác lộ ra nụ cười lấy lòng.

- Tiêu Chiến, vậy... Tối nay....

- Ngày mai anh tăng ca.

Một thanh âm như sét đánh giáng xuống đầu hắn.

Kỳ thật, Tiêu Chiến cũng chẳng phải chán ghét gì việc này. Nhìn Vương Nhất Bác trong nháy mắt suy sụp hẳn, Tiêu Chiến cũng có một tia không đành lòng, việc kia... cùng người mình thích cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng là nếu đáp ứng hắn, sáng mai đừng nghĩ đến việc đi làm nữa... Kinh nghiệm đau thương do một lần bị dụ dỗ của Tiêu Chiến được đúc kết lại.

Vương Nhất Bác trong lòng bi phẫn, không ngừng lên án đám tư bản ác ôn, tiếp theo đau lòng chằm chằm mà nhìn Tiêu Chiến. Từ ngày thành lập công ty mới đến nay, anh vốn trước đây được nuôi tròn lên được một chút, hai má có thịt nhìn liền muốn cắn, giờ lại gầy đi rồi. Mấy hôm nay ôm thắt lưng Tiêu Chiến, so với lúc mới đến cảm giác còn gầy hơn...

- Nhất Bác, xem món đồ chơi kia kìa!

Người nào đó đang miên man suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, rốt cuộc đã bị gọi hồn quay về.

Đó là một con sóc bông nhỏ, nhìn từ xa, con mắt đen láy giảo hoạt, tựa như đang nghĩ ra một ý đồ trêu cợt gì đó. Vương Nhất Bác không khỏi kêu lên.

- Tiểu hồ ly...

Thiết kế tiểu hồ ly của Vương Nhất Bác rốt cuộc vẫn không thể đưa ra sản xuất, bất quá con sóc này cũng có vài phần giống. Tuy rằng bộ dáng khác nhau, hoa văn cũng lạ, nhưng thần sắc linh động nghịch ngợm như vậy, còn có cái đuôi to lông nhung tinh mịn, thật có tám chín phần tương tự.

Tiêu Chiến cũng đang tươi cười, nhẹ giọng.

- Quả thật khá giống, đúng không? Con tiểu hồ ly kia giờ không biết đang ở đâu?

.

.

=== Hết chương 13 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro