Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà, Vương Nhất Bác đậu xe, giao gói đồ chơi cho Tiêu Chiến. Tự mình bắt đầu ôm bao lớn bao nhỏ đồ đạc vừa mua được vào thang máy.

Đứng cả nữa ngày cũng không chút động tĩnh, thì ra thang máy hư rồi. Buổi tối cũng không ai đến tu sửa, nên hai người đành phải đi thang bộ.

Đồ vật mua về tuy rằng không ít, nhưng phần lớn đều rất nhẹ. Tiêu Chiến có ý muốn giúp hắn ôm lấy hai gói to, Vương Nhất Bác lại tránh né, cười với anh.

- Đừng khinh thường em như vậy a!

Hai đại nam nhân đi lên mấy tầng lầu vốn cũng chẳng có vấn đề gì. Để tiện lợi, Tiêu Chiến cũng nhất quyết giúp Vương Nhất Bác ôm một gói đồ to. Hai người bắt đầu chậm rãi đi lên.

Đã không còn sớm, trong thang lầu chỉ nghe vang vọng tiếng bước chân của họ. Ngọn đèn màu cam nhạt nơi hành lang hắt ra, chiếu xuống hai bóng dáng nhu hòa đan vào nhau, tạo nên một loại yên tĩnh cùng an tâm.

Đi qua từng bậc thang một, lên được vài tầng lầu, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, đi sang phía bên kia của Tiêu Chiến.

- Chúng ta đổi chỗ.

Hắn chuyển sang đi bên ngoài thành cầu thang, lại đưa một cái gói sang cho Tiêu Chiến.

- Đổi một chút, sẽ không mệt!

Tiêu Chiến ôm lấy con sóc đồ chơi từ tay hắn, cúi đầu mỉm cười. Tuy chỉ là một việc nhỏ, nhưng sự chăm sóc cẩn thận này của Vương Nhất Bác dành cho anh thật sự làm người ta cảm động.

Cầu thang bộ vốn không rộng, hai người lại sóng vai đi bên nhau. Gần như vậy, sẽ vô tình chạm phải đối phương.

Không biết vì cái gì, Tiêu Chiến hôm nay đối với xúc cảm trên bàn tay mình vô cùng rõ ràng mãnh liệt. Khi đi trên đường, bàn tay Vương Nhất Bác vô tình chạm vào tay anh, chỉ nhẹ thoáng qua, sau đó, hai mu bàn tay dán sát vào nhau, loại cảm giác ấm áp này dần dần từ bàn tay mà lan tràn ra toàn thân. Tiêu Chiến nhớ tới khi nãy Vương Nhất Bác ở trung tâm thương mại, bàn tay đặt nơi lưng anh, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.

- Tiểu Mẫn chắc sẽ thích món đồ chơi này...

Tiêu Chiến nói, nghĩ muốn phân tán lực chú ý của mình khỏi cảm giác kia. Cư nhiên lại chỉ nghe Vương Nhất Bác nhẹ ừ một tiếng, sau đó bàn tay đã mẫn cảm tới cực điểm bị người kia chặt chẽ nắm lấy.

Tiêu Chiến hơi kinh hãi, mặt nhanh chóng đỏ hồng. Nhưng chỉ là do kích động lúc đầu mà thôi, anh nhìn nhìn xung quanh cũng chẳng thấy bóng người lạ nào, mà kỳ thật, vừa rồi bản thân cũng có chút muốn như thế, vì vậy rất ngoan ngoãn mà để Vương Nhất Bác nắm tay mình.

Hai người không nói lời nào, chính là nắm chặt tay nhau sóng vai đi qua từng bậc thang lầu. Loại ôn như dịu dàng này trước nay không phải chưa từng có, bất quá trước kia trong nhà còn có Tiểu Mẫn, còn khi ở bên ngoài lại ngại ngùng nên cũng nhanh chóng buông ra, cho nên có thể nắm tay trong một thời gian dài thế này, lòng bàn tay áp sát, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, thật sự chính là lần đầu tiên.

Cứ như vậy tay trong tay mà đi, chậm rãi. Lòng bàn tay áp sát bắt đầu có cảm giác ẩm ướt mồ hôi, thế nhưng cả hai người không ai có ý định muốn buông ra, hơn nữa cánh tay cũng càng lúc càng gần sát lại, gần đến nỗi dù cách một tầng quần áo ma sát cũng làm người ta kinh tâm động phách. Đến khi đi hết mười chín tầng lầu, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy từ bả vai xuống từng ngón tay đều có chút mơ hồ mê man, còn là một loại cảm giác mềm mại thực dễ chịu.

Đứng trước cửa phòng, Vương Nhất Bác không thể không buông tay Tiêu Chiến ra để mở cửa. Hắn lưu luyến không rời nhẹ xoa vuốt vài cái, càng làm cho khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ bừng ngại ngùng, đôi môi anh mím mím, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

.

.

Buổi tối, nằm trên giường, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào lòng, bàn tay áp sát vào mặt anh tìm kiếm bờ môi mềm mại, âm thầm nỉ non.

- Cho em hôn một chút mà, nhất định sẽ không làm gì khác đâu!

Tiêu Chiến có chút muốn phản kháng, nhưng nghe qua lời hắn có biết bao nhiêu đáng thương ẩn nhẫn, vì thế cũng mặc cho hắn hôn. Nhớ tới thời điểm ôn nhu ngọt ngào lúc nãy, lại nhìn thấy đối phương càng lúc càng nhiệt tình, Tiêu Chiến bắt đầu tự chủ không được, rụt rè đáp lại. Kết quả hôn một hồi đến mức dây dưa không dứt, hơi thở dồn dập.

Bất quá, cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn là quyết tâm làm Đường Tăng. Một là vì biết cả ngày hôm nay Tiêu Chiến làm việc vất vả, chắc rất mệt mỏi rồi. Hai là, nếu hôm nay thật sự hai người không kiềm chế được, ngày mai Tiêu Chiến phải cả người vô lực không thể đi làm, đương nhiên dựa theo tính cách của Tiêu Chiến, hạnh phúc khoái hoạt sau này hắn cũng đừng mong nghĩ tới nữa a.

.

.

.

Ngày hôm sau mặt trời chiếu sáng rực, thời tiết thật đẹp, thế nhưng người đứng trong phòng liên tục thở dài không biết đã là lần thứ mấy.

- Haizz.....

Ga giường mua hôm qua, vừa mới giặt phơi bên ngoài ban công, theo gió nhẹ lay động.

Vương Nhất Bác rảnh rỗi, ở trong phòng đi đi lại lại. Buổi sáng hắn đi mua thức ăn, chưa kịp nấu cơm, Tiêu Chiến đã gọi điện báo chiều nay họp, trưa không về nhà.

Hắn lúc này chính là vô cùng ảo não, cố vực dậy tinh thần nấu qua loa vài món ăn cho xong bữa, còn chịu khó đem bộ ga giường mới mua ngày hôm qua giặt sạch, vậy mà đến bây giờ Tiêu Chiến còn chưa về.

Hắn buồn chán mở TV, trong chốc lát lại tắt đi, tay ôm con sóc đồ chơi, ngồi ngẩn ngơ trên sofa.

Tay vuốt vuốt lông đuôi tinh mịn của con sóc bông, Vương Nhất Bác lại nhớ tới con tiểu hồ đã nối dây tơ hồng cho hắn và Tiêu Chiến. Hôm qua Tiêu Chiến có nhắc tới, không biết hiện tại nó thế nào rồi, giờ hắn mới nghĩ đến. Nó cũng chẳng phải con hồ ly bình thường đâu, không chừng bây giờ lại đi mai mối cho ai khác rồi, cũng không biết những người kia có thưởng chocolate cho nó hay không?

Nói đến kỳ quái, thói quen thích ăn chocolate của Tiêu Chiến chẳng lẽ cũng là học được từ nó?

Lần cuối nhìn thấy con tiểu hồ kia, bộ dáng nó ăn chocolate, quả thật là đáng yêu y như người nào đó vậy nha....

Tâm trí vẫn còn đang suy nghĩ tới tận phương trời nào thì Vương Nhất nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng vang của chiếc chìa khóa, hắn  liền nhảy khỏi sofa, chạy ra cửa đón. Bộ dạng hắn lúc này như một chú chó con đang quẫy đuôi đón chủ a.

Tiêu Chiến đã vào nhà, đang thay dép lê. Ngẩng đầu lên thấy Vương Nhất Bác đang nhìn, liền nở nụ cười với hắn.

- Có gì ăn không a? Anh đói bụng.

Hôm nay nụ cười của anh có điểm khác thường nha, ánh mắt nheo lại, đôi môi hồng nhạt mềm mại, đầu lưỡi nhẹ liếm liếm, càng làm nó thêm sáng bóng.

Vương Nhất Bác cũng chẳng nghĩ nhiều, chạy nhanh cầm một thanh chocolate trong tủ lạnh đem ra phòng khách. Tiêu Chiến lúc này đã cởi áo khoác, rửa sạch mặt vừa bước từ phòng tắm ra.

- Có muốn ăn cơm không? Em đem thức ăn hâm nóng là được.

- Không cần, ăn cái này thôi.

Vừa nói xong, anh cúi đầu xuống thanh chocolate trong tay Vương Nhất Bác vừa mở ra, cắn lấy một góc nho nhỏ, sau đó phát ra một tiếng thở dài vừa lòng.

- Ừm....

Tiêu Chiến những lúc nói chuyện đều phát âm rõ ràng, thế nên những khi thanh âm pha chút giọng mũi thế này là quả thật hấp dẫn mà... Đương nhiên, những lúc đó đều là buổi tối.

Hiện tại, Vương Nhất Bác nghe tiếng than nhẹ vô thức này của Tiêu Chiến, trong lòng không khống chế được một trận tranh đấu giữa thiên sứ cùng ác ma.

Tranh đấu còn chưa xong, Tiêu Chiến lại cúi đầu cắn thêm một miếng nữa, ngồi xuống sofa, vẻ mặt cười cười như có như không mà nhìn hắn, mím môi liếm liếm.

- Em không phải cũng đói chứ?

Đầu lưỡi phấn hồng thoáng ẩn hiện giữa hai cánh môi, trong đầu Vương Nhất Bác lúc này, ngay lập tức đại ác ma đã chiếm được thắng lợi hoàn toàn, liền tiến đến gần anh.

Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu. Trong lúc tình nồng mật ý, Tiêu Chiến cũng không có kháng cự hắn, nhưng vẫn có chút câu nệ ngượng ngùng. Lần chủ động hiếm thấy như hôm nay, đối với Vương Nhất Bác mà nói thì so với việc có một trăm vạn tệ từ trên trời rơi xuống còn quý giá hơn.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn để hắn đặt xuống sofa hôn thật sâu, thế nhưng vẫn ẩn ẩn nở nụ cười, dùng sức cắn môi Vương Nhất Bác.

- Có nghe bụng anh kêu không hả? Không được, để anh ngồi dậy, anh còn muốn ăn.

Vương Nhất Bác còn chưa từ bỏ ý định, vẫn đang toàn thân áp trên người anh dây dưa.

- Như thế này cũng có thể ăn mà...

Duỗi tay bắt lấy thanh chocolate trên bàn, bẻ một miếng lại cười xấu xa.

- Để em.

Nhẹ nhàng ngậm vào miệng, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.

.

.

.

=== Hết chương 14 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro