Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác buồn bã ỉu xìu rời khỏi giường, phát hiện Tiêu Chiến cư nhiên vẫn cúi đầu không nói một lời, ngay cả khi thắt bím tóc cho Tiểu Mẫn hay lúc ăn điểm tâm cũng thế. Trong lòng hắn, lại càng thêm nôn nóng sợ hãi.

Sau khi đưa Tiểu Mẫn đến trường, lại ghé qua công ty trong chốc lát, không có việc gì làm, Vương Nhất Bác ngồi tại bàn làm việc, tâm tư lơ đễnh phương nào. Kết quả bị đồng nghiệp nhận định là hắn đang "tương tư", chưa đến giờ tan ca giữa trưa đã bị mọi người đánh đuổi đi về, bảo hắn về tìm gặp "ý trung nhân" đi.

Ý trung nhân đúng là có, còn "tương tư".... Nói ra cũng xem như chuẩn xác.

Bất quá, điều mà đồng nghiệp hắn không tưởng tượng đến, chính là ý trung nhân hại hắn trằn trọc bất an cầu không được kia, là một nam nhân, còn là một con tiểu hồ ly a.

Trên đường lái xe về nhà, miên man suy nghĩ, chốc lát lại ngây ngô cười, chốc lát lại trầm tư, lúc về đến nhà, lòng Vương Nhất Bác đã tràn ngập bất an.

Thật cẩn thận mở cửa, căn nhà im ắng.

Anh ta đi ra ngoài mua gì rồi sao?

Phút chốc có chút thoải mái, thế nhưng kế tiếp lại cảm thấy mất mát thật lớn.

Vương Nhất Bác đứng giữa phòng khách không người, đi qua đi lại, nghĩ ngợi liền chạy đến phòng bếp nhìn xem, nhưng cũng không có ai.

Trong phòng không có Tiêu Chiến, liền không có cảm giác đây là nhà mà.

Quên đi, đi ngủ vậy. Đêm hôm qua cơ hồ đều không chợp mắt được. Tuy tám phần cũng là ngủ không được, nhưng nằm trên giường, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ cũng tốt.

Thời điểm đi ngang qua phòng ngủ của Tiêu Chiến, bước chân Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại.

Cửa phòng đang đóng, anh ta đang ở bên trong?

Kỳ thật cũng không có gì kỳ lạ, Tiêu Chiến sau khi bọn họ đi ra ngoài rồi sẽ lại ngủ. Lúc trước nhìn tình cảnh thế này, Vương Nhất Bác trong lòng luôn cười thầm.

Tiểu động vật chính là rất thích ngủ a.

Nhưng hiện tại, đứng trước cửa phòng, đầu óc tràn ngập tưởng tượng cảnh người kia đang an ổn nằm cuộn mình trong chăn, Vương Nhất Bác cảm giác lòng mình dâng lên một trận ngứa ngáy khó hiểu.

Ừm... liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi liền sẽ đi ra ngay, không ảnh hưởng anh ấy nghỉ ngơi là được.

Không nên, không nên a. Thừa dịp người ta đang ngủ mà đi vào nhìn lén thì rất không quân tử.

Chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái chắc cũng không quan hệ, cứ nói.... Cứ nói là đi vào hỏi anh ấy có muốn uống nước hay không vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác rốt cuộc hóa thân thành sói, kiên quyết cùng quyết đoán nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Tiêu Chiến... Cứ thế cũng không nhìn ra cái cớ vừa rồi hắn nghĩ trong đầu có bao nhiêu vô lý sứt mẻ.

Trang trí màu lam nhạt, làm cả gian phòng ẩn ẩn một loại không khí vô cùng thoải mái dễ chịu.

Tiêu Chiến quả nhiên đang nằm ngủ trên giường.

Vương Nhất Bác vừa tiến vào, đã thấy khuôn mặt anh lúc ngủ có bao nhiêu bình tĩnh cùng xinh đẹp.

Ánh mặt trời lan tỏa sáng lạn ngoài cửa sổ, nhưng phần lớn đều bị rèm cửa ngăn trở, chỉ chiếu lên một ánh vàng mờ nhạt nơi khuôn mặt ôn nhuận nhu hòa của anh, làm làn da trắng mịn càng toát ra vẻ trong suốt mị hoặc.

Nhìn thấy đôi mi nhắm chặt kia, Vương Nhất Bác khó có thể kìm chế bản thân, hướng về phía chiếc giường chầm chậm tiến đến gần.

Người đang yên tĩnh nằm ngủ đột nhiên con ngươi có chút run động, khóe miệng nhẹ mỉm cười. Mi mắt duyên dáng chậm rãi mở ra, đôi con ngươi đen thẳm có phần mơ màng mông lung, lại mang nửa phần thanh tỉnh trong suốt.

Vương Nhất Bác căn bản không ngờ tới Tiêu Chiến vậy mà cứ như thế tỉnh dậy , vừa khẩn trương vừa xấu hổ, thân hình trơ ra bất động, ngay cả dũng khí xoay người chạy trốn cũng không có.

Đôi mắt mờ sương mênh mông của Tiêu Chiến nhìn hắn trong chốc lát, rồi lại khép mi lại. Miệng nhỏ giọng than thở.

- Như thế nào lại là cậu...?

Tiêu Chiến nói xong trở mình, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác.

Ngay sau đó không tới 5 giây, anh giật mình xốc chăn ngồi dậy, chăm chăm nhìn hắn, đôi mắt từng chút từng chút thanh tỉnh, khuôn mặt từ từ biến hồng.

Cuối cùng đã thanh tỉnh rồi!

Anh đỏ mặt, giọng điệu có chút tức giận hỏi Vương Nhất Bác.

- Cậu như thế nào lại ở trong này? Là vào từ khi nào?

Tên sói đói không mời mà đến kia cứ thế tự tiện ngồi xuống giường.

- Anh có đang nằm mộng không?

Tiêu Chiến bất giác thụt lui vào trong chăn.

Đáy mắt Vương Nhất Bác chợt lóe lên ánh tinh quang kỳ quái.

- Có phải hay không, mơ thấy tôi?

Tiêu Chiến quả thực đã thẹn quá hóa giận, khuôn mặt dần dần phát nhiệt.

- Cậu là đang nói hưu nói vượn cái gì...

Không đợi anh nói hết lời, đôi môi lập tức bị hắn gắt gao ngăn chặn, tiếp theo là cảm giác một đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng.

Vương Nhất Bác căn bản không thể ngờ, hắn vậy mà vừa nghĩ đến cái gì liền làm ngay như vậy. Hiện tại, trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Tiêu Chiến với bờ mi khép hờ, đôi má đỏ bừng.... Được nhìn anh gần đến như vậy, hắn mới phát hiện làn da anh không chút tì vết nào, thật xinh đẹp a.

Hắn... vậy mà đang hôn Tiêu Chiến.

Tuy rằng việc này chỉ từng phát sinh trong tưởng tượng, cũng không nghĩ cảm giác hiện thực lại tốt đẹp đến như vậy.

Đầu lưỡi tham nhập thật sâu, liếm lộng một mảnh mềm mại ấm áp kia, từng chút từng chút dây dưa, truy đuổi cùng thối lui, do dự cùng quyết liệt, dùng sức mút lấy khóe môi mềm mại của anh.

Thực ngọt, thực ngon hơn trong tưởng tượng.

Đến khi hắn lưu luyến rời khỏi đôi môi Tiêu Chiến, người nọ đã rơi vào trạng thái mơ màng tựa như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt thất thần không thấy được tiêu cự.

Tiêu Chiến cứ thế trưng ra một biểu tình vô tội đến cực điểm, Vương Nhất Bác xấu xa không khỏi nổi hứng thú trêu đùa.

Hắn dùng đầu ngón tay vẽ lên từng đừng cong trên làn da trắng mịn của anh, động tác lưu loát linh hoạt, ngón cái còn có chút ác ý vuốt ve khóe môi đỏ hồng, cố ý hạ thấp giọng hỏi.

- Có phải vừa ăn chocolate không? Như thế nào lại ngọt như vậy?

Vốn muốn nhìn biểu tình thẹn thùng ngại ngùng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại không dự đoán được, người kia lúc này đỏ mặt tía tai, đôi mắt nhíu thành một đường hẹp dài.... Thoạt nhìn, thật sự rất giống một con tiểu hồ ly a.

Ngay sau đó, hắn cảm giác thân thể bị mãnh liệt áp chế, bản thân phút chốc đã bị Tiêu Chiến trở ngược đè xuống giường.

Anh nhìn xuống hắn, cười đến xấu xa.

- Cậu không phải nghĩ muốn đùa giỡn tôi đấy chứ? Hử?

.

.

.

=== Hết chương 8 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro