Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày buổi chiều, Vương Nhất Bác đang làm bản thảo thiết kế trên máy tính, đột nhiên màn hình hóa xanh, có một dòng chữ trắng bằng tiếng anh đang giương nanh múa vuốt nói với hắn "Phát hiện một mệnh lệnh sẽ gây ảnh hưởng xấu, hệ thống của ngài sẽ bị đóng cửa!"

Nhất thời cả người Vương Nhất Bác phát run. Lần trước cũng có lúc máy tính hắn bị trục trặc như thế này, cả nửa ngày trời mới sửa lại được. Lần này thời hạn nộp bản thảo còn không nhiều, chỉ sợ nếu mất tất cả, thì làm lại sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Hắn bắt đầu gõ gõ bàn phím sửa lỗi. Không vào được hệ thống để thao tác. Chỉ bằng kiến thức cơ bản về máy tính như Vương Nhất Bác, căn bản hắn không có khả năng giải quyết vấn đề.

Hắn chạy đến phòng khách gọi điện đến công ty, nghĩ muốn tìm gã bạn thân của hắn đến sửa lỗi giúp. Kết quả nghe đồng nghiệp báo lại, bạn của hắn trùng hợp đã đi công tác rồi.

Vương Nhất Bác lúc này, cảm giác như sét đánh.

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt của hắn, mở miệng hỏi.

- Làm sao vậy?

Vương Nhất Bác lúc này chỉ hận không thể ôm anh mà khóc, ủ rũ cúi đầu.

- Máy tính bị hư rồi, bản thảo thiết kế của tôi còn lưu ở trong, hiện tại không tìm được người giúp.

Tiêu Chiến đi theo hắn vào phòng làm việc, tò mò nhìn vào bảng thông báo màu lam trên màn hình.

Nhìn chốc lát, anh đứng bên bàn, ngón tay chậm rãi chạm vào, mân mê bàm phím... Kể từ khi đến nhà Vương Nhất Bác, đây là lần đầu tiên anh chạm vào máy tính.

Vương Nhất Bác nhận thấy Tiêu Chiến từ khi bước vào phòng chỉ chăm chăm nhìn màn hình, lúc này lại thần tình ngơ ngẩn nhìn vào vách tường đối diện, giống như đang suy tư một điều gì.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng thất thần này của anh, không khỏi có chút khẩn trương.

- Không phải nghĩ đến quá khứ nữa đó chứ? Đừng nghĩ nữa, sẽ lại đau đầu đó!

Tình cảnh kế tiếp lại làm Vương Nhất Bác sửng sốt. Tiêu Chiến ngồi xuống bàn, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó bắt đầu thao tác máy tính.

Loài hồ ly thời buổi bây giờ, ngay cả máy tính công nghệ cao mà cũng thông thạo sao?

Trước mắt Vương Nhất Bác lúc này như xuất hiện một tình cảnh quỷ dị, hắn như thấy một con tiểu hồ ly màu xanh, đuôi vẫy qua vẫy lại đang ngồi trên bàn máy tính đánh chữ.

Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến đã an toàn khống chế được hệ thống. Tốc độ thao tác của anh từ chậm đến nhanh chóng thuần thục, bàn tay đánh chữ trên bàn phím như bay múa cực nhanh.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa lâm vào trạng thái như người mộng du. Hắn căn bản không thể tin Tiêu Chiến cư nhiên thông thạo máy tính đến như vậy, thao tác lại nhanh nhẹn chính xác.

Anh ấy học được cách dùng vi tính từ khi nào?

Anh ấy làm sao biết cách kiểm tra lỗi ở đâu, làm cách nào giải quyết?

Thời điểm máy tính khởi động thành công, Vương Nhất Bác đã không còn biết phải kinh ngạc là như thế nào nữa.

Còn có việc gì Tiêu Chiến không biết làm chứ? Xem ra, anh còn có rất nhiều điều đáng ngạc nhiên a.

- Tôi đã giải quyết lỗi rồi, cậu xem xem bản thảo có còn được lưu trong máy không?

- ... Anh từ khi nào lại thông thạo máy tính như vậy?

Vương Nhất Bác càng quan tâm đến vấn đề này hơn cả bản thảo thiết kế.

- Tôi cũng không biết. Bất quá, khi nhìn vào màn hình này liền sẽ biết nên làm thế nào. Cũng có thể đã học được từ sớm đi!

Hoặc bởi vì, anh không phải nhân loại bình thường.

- Như thế nào? Cậu không tin?

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm như thế, cảm giác có chút không vui.

- Không phải. Tôi là đang nghĩ, còn có gì mà anh không biết làm nữa.

Tiêu Chiến vẻ mặt căng thẳng, xoay người bước đi, ném lại một câu nói hôm qua anh vừa học được trên tivi.

- Nhân loại nếu không biết tưởng tượng, thế giới sẽ trở nên như thế nào!

Vương Nhất Bác sửng sốt nửa ngày, đột nhiên bật cười vui vẻ.

Tiểu hồ ly này, cư nhiên đã học được tính hài hước.

.

.

.

Ngày hôm sau, thuận lợi giao bản thảo, Vương Nhất Bác trên đường về nhà ghé ngang qua siêu thị, chọn mua chocolate sữa cho Tiêu Chiến. Những loại khác cũng mua mỗi thứ một ít, Tiểu Mẫn dạo gần đây có lẽ do bị mỹ nhân ca ca ảnh hưởng, cũng bắt đầu thích ăn chocolate sữa. Nhưng do lo ngại răng của bé con không tốt, Vương Nhất Bác cũng không cho Tiểu Mẫn ăn nhiều. Nên hiện tại, tên gọi mới Tiểu Mẫn đặt cho hắn là "Điềm Điềm thúc thúc keo kiệt".

Vừa bước vào cửa nhà, đã thấy Tiêu Chiến đang đứng trong nhà bếp chuẩn bị nấu ăn. Vương Nhất Bác cầm một thỏi chocolate tựa như đang hiến báu vật mà nói với anh.

- Đến đây, tôi vừa mới mua đây này, ăn trước một miếng đi!

Tiêu Chiến lặng im không nói, nhưng đáy mắt lấp lánh tiết lộ đang vui vẻ trong lòng.

Vương Nhất Bác gần đây đã phát hiện ra, tuy Tiêu Chiến vẻ mặt không hề biểu lộ tình tự, nhưng nếu cẩn thận quan sát, hắn đã có thể nhận ra biểu tình chân thật thể hiện rõ nội tâm hỉ nộ ái ố của anh.

Tay Tiêu Chiến còn đang ướt, tuy chằm chằm nhìn thỏi chocolate, nhưng lại nói.

- Như thế này không ăn được.

Vương Nhất Bác vừa nhìn hành động của anh vừa nghe được trong lời nói mang rõ âm thanh tiếc nuối. Thế nên cũng đã giúp anh mở lớp giấy gói bên ngoài, đem chocolate đưa đến bên miệng anh.

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn không cản nổi mùi hương hấp dẫn kia, há miệng cắn lấy một đoạn chocolate trong tay Vương Nhất Bác.

Anh nhắm mắt hưởng thụ mỹ vị, khóe miệng vui sướng cong lên nụ cười, đến lúc mở mắt phát hiện Vương Nhất Bác cư nhiên vẫn còn duy trì tư thế bất động như vậy mà đứng bên cạnh anh.

- Cậu làm sao vậy? Muốn ăn thì tự mình lấy một thanh đi.

Tiêu Chiến không biết rằng, Vương Nhất Bác lúc này cả đầu óc đều tràn ngập tư tưởng xấu xa.

Vừa rồi lúc anh ăn miếng chocolate trên tay Vương Nhất Bác, môi có thoáng chạm trúng tay hắn.

Lực chú ý của Tiêu Chiến đều đặt trên chocolate cả rồi, căn bản không có chú ý. Nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, đụng chạm cực nhỏ đến mức không có cảm giác thế này, thật sự không khác núi lửa phun trào là bao nhiêu. Hiện tại hắn chính là cả người nóng lên, trong đầu cấp tốc nảy lên rất nhiều ý nghĩ.

Thứ hiện tại hắn muốn ăn nhất, chính là đường cong duyên dáng thản nhiên ở khóe môi Tiêu Chiến, cùng với nốt ruồi nhỏ kia a.

Thật sự là hạ lưu vô sỉ mà!

Vương Nhất Bác dùng tất cả lý trí cuối cùng còn sót lại mà hung hăng mắng bản thân, cực lực chèn ép ý nghĩ đen tối vừa ẩn hiện trong đầu, chèn ép luôn cả ý niệm muốn nếm thử đôi môi mềm mại kia.

Thế nhưng, Tiêu Chiến không biết mình sắp trở thành con mồi, lại còn mở miệng trêu đùa.

- Này!! Nghĩ muốn ăn như vậy liền ăn đi, nhìn tôi cũng vô dụng. Nhìn đi, phần của tôi cũng đã ăn hết rồi.

Ngay sau đó, Vương Nhất Bác như ma xui quỷ khiến đưa tay đến gần.

Tiêu Chiến nhất thời không kịp phản ứng gì, đã cảm giác bên miệng mình được một loại ôn nhu bao phủ.

- ....

Không đợi Tiêu Chiến kịp nói gì, Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn ngón tay mình đang chạm vào khóe miệng cậu, nơi đó vươn một mảnh chocolate nhỏ, tiếp theo.... Hắn đem đầu ngón tay đến miệng mình, chầm chậm liếm lấy.

.....

...

Trong phòng bếp, một mảnh tĩnh lặng bao trùm.

Tiêu Chiến xoay người tiếp tục xào rau, mà Vương Nhất Bác hôm nay phá lệ, đi ra phòng khách xem tivi, cũng không giúp anh nấu ăn nữa.

Khuôn mặt của cả hai người lúc này đều đỏ hồng.

Bữa trưa hôm đó, thức ăn Tiêu Chiến nấu quên bỏ muối vào. Mà thực quỷ dị chính là, cả hai người không ai phát hiện ra. Đến bữa chiều Tiểu Mẫn ăn không được, cuối cùng lại phải vào nấu lại.

Vương Nhất Bác hắn có thể phát thệ với trời xanh a, hành động đột ngột đó tuyệt đối không phải do lý trí hắn khống chế đâu.

Thế nhưng, từ ngày phát sinh sự tình kia, Vương Nhất Bác cũng không ngừng suy nghĩ. Đến nay, cả lý trí lẫn tình cảm bản thân đều nói cho hắn biết, hắn, chính là... đã thích Tiêu Chiến.

Cảm giác quen thuộc lần đầu gặp mặt kia, không đơn giản chỉ là do hắn đã từng cứu anh. Còn bởi vì, hắn nhận ra thì ra anh chính là người hắn mộng tưởng cùng chờ đợi nhiều năm qua.

Cuộc sống hằng ngày chỉ là đơn giản như thế, sớm chiều gặp nhau, vô cùng bình thản. Thế nhưng đây mới là tư vị cuộc sống hắn mong muốn, thư thái mà khoái hoạt.

Hiện tại, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Chiến, tâm hắn liền chuyển biến dịu dàng, chính là ôn nhu, chính là ngọt ngào, có điểm quen thuộc, nhưng cũng có điểm xa lạ. Tựa như loại cảm giác nhìn một đóa hoa đang dần khai nở, khoe ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa rực rỡ. Lại giống như một ly cà phê nóng hổi, tỏa ra hương khí ẩn ẩn mà ôn nhu lan tỏa khắp phòng.

Người cũng tốt, hồ ly cũng được, nam cũng thế, mà nữ cũng không sao, thích chính là thích mà thôi......

Hơn nữa, còn là vô cùng thích, thích đến hận bản thân không thể rời mắt khỏi anh một phút một giây nào, thích đến nỗi khi nhìn thấy anh, lại cảm giác như đang nhìn vào một tương lai tràn đầy hạnh phúc.

Thế nhưng, Tiêu Chiến nghĩ thế nào?

Nên làm sao mở mở miệng nói với anh được đây?

Anh ta đối với mình, có loại cảm giác này hay không?

Hình như là có a, nhưng cũng có thể không phải...

Vương Nhất Bác lặp đi lặp lại suy nghĩ này, lại không ngừng tưởng tượng đến thời điểm ở cùng Tiêu Chiến có bao nhiêu vui vẻ cùng thanh bình.

Rốt cuộc đêm đó, lần đầu tiên trong đời, hắn mất ngủ.

.

.

.

=== Hết chương 7 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro