Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mỹ nhân ca ca, ca thật tốt nha! Ca ca làm người yêu của Điềm Điềm thúc thúc có được không? Như vậy, về sau tiểu Mẫn Mẫn sẽ không phải lo lắng nữa, chỉ sợ không được ăn thức ăn của ca ca nấu!

Vương Nhất Bác đột nhiên từ ghế ngồi nhảy dựng dậy, thần tình đỏ bừng đi thẳng xuống phòng bếp, lớn tiếng ho khan. Tiêu Chiến cùng Tiểu Mẫn liền chạy theo vào.

Khó khăm lắm mới trấn tĩnh được, Vương Nhất Bác tiếp nhận một ly nước từ tay Tiêu Chiến, hướng vẻ mặt đầy vẻ thắc mắc của anh khoát tay.

- Không có việc gì, không có việc gì. Là ăn nhanh quá, bị nghẹn... bị nghẹn thôi...

Sau đó lại nói với Tiểu Mẫn.

- Tiêu ca ca là nam đó, làm sao làm người yêu của thúc thúc được? Tiểu Mẫn không được nói lung tung nha.

Cả khuôn mặt hắn lúc này, cho tới lúc này vẫn còn đỏ bừng.

Tiểu Mẫn thực ủy khuất, môi nhỏ phụng phịu.

- Tiểu Mẫn Mẫn chỉ là muốn giúp thúc thúc tìm người yêu mà...

Hốc mắt bé con đã bắt đầu ngân ngấn nước mắt.

- Tiểu Mẫn Mẫn muốn cùng hai người ở chung một chỗ cơ...

Vương Nhất Bác hoảng sợ, lập tức an ủi.

- Được được, chúng ta vẫn ở cùng nhau mà. Tiểu Mẫn ngoan, thúc thúc nói sai rồi, thực xin lỗi!

Không phải chuyện đùa đâu a, tiểu nha đầu này nói khóc liền sẽ khóc đó, kỷ lục cao nhất là hơn nữa giờ đồng hồ nước mắt không ngừng rơi. Bộ dáng bé con khóc thảm thương như thế, làm người ta phải ngoan ngoãn đầu hàng.

Không ngờ Tiểu Mẫn vẫn không thuận theo, xoay sang nhìn Tiêu Chiến, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

- Hức... Mỹ nhân ca ca... Ca ca không được bỏ rơi thúc thúc và tiểu Mẫn Mẫn... hức... hức....

Tiêu Chiến chưa từng gặp qua chiêu thức này của Tiểu Mẫn, đã hoàn toàn không biết nên làm thế nào, tay chân luống cuống, chỉ biết đi đến ôm lấy bé con.

- Ca ca không đi, Tiểu Mẫn ngoan, không được khóc a!

Nam nhân quả thực không có khả năng dỗ dành tiểu hài tử. Lúc này anh nhắc tới "đi", càng như đổ thêm dầu vào lửa, Tiểu Mẫn càng khóc lớn hơn.

Kỳ thật trận khóc này ba phần ủy khuất, ba phần thương tâm, còn lại đều là vì nhớ cha mẹ mà thôi, chính là một bé con đang làm nũng.

Bất quá, hai nam nhân như Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến làm sao hiểu được tâm tư bé? Hai người hoàn toàn không biết nên làm sao thì tốt, đã dùng lời lẽ ôn nhu an ủi vậy mà lại làm bé khóc càng thương tâm hơn.

Nhìn Tiểu Mẫn lúc này nghẹn ngào nấc lên, đôi mắt đỏ hồng như mắt thỏ con, Vương Nhất Bác đã bắt đầu thực hối hận, lúc nãy vì cái gì không nhận lời cho bé con vui.

Cuối cùng, coi như thần trí cùng kinh nghiệm hắn là phong phú, liền nói ra một câu không nghĩ tới hậu quả.

- Điềm Điềm thúc thúc cùng mỹ nhân ca ca vĩnh viễn không rời xa nhau đâu mà, cùng Tiểu Mẫn mãi ở chung một chỗ, có được không?

Nghe đến đây, bé con mới chậm rãi ngừng nước mắt, cánh tay bé nhỏ níu cổ Tiêu Chiến ôm chặt, tay còn lại nắm chặt ngón trỏ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, ngón tay bị Tiểu Mẫn nắm chặt không buông. Tiêu Chiến tuy cao hơn hắn nhưng hiện tại đang ngồi, thế nên có thể thấy mái tóc đen nhánh của anh, cùng một mảng gáy tuyết trắng xinh đẹp.

Không khí lúc này như đang lan tỏa một hương hoa mai mát lạnh đạm nhiên.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy, câu vừa rồi nói ra, kỳ thật nếu có thể trở thành sự thật thì cũng rất tốt nha.

Tiểu Mẫn khóc đã mệt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Hai người nhẹ nhàng đem bé đặt xuống giường, đắp chăn cho bé liền rời khỏi phòng.

Đứng trầm mặc trong phòng khách một lát, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn sang Tiêu Chiến.

- Thực xin lỗi, Tiểu Mẫn tuổi còn nhỏ, anh đừng giận. Câu vừa rồi tôi nói, tôi sẽ giải thích với anh.

Tiêu Chiến thoáng sửng sốt một chút, mới lắc đầu nói.

- Không sao, cậu cũng vì dỗ bé con nên mới nói vậy. Hơn nữa tôi làm sao giận Tiểu Mẫn được!

Lời này nói ra làm Vương Nhất Bác có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không biết mình đang buồn bực cái gì. Tiêu Chiến nói như vậy cũng là thực bình thường thôi, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có một loại cảm giác rầu rĩ, bỏ qua không được.

.

.

.

Vương Nhất Bác phát hiện hắn càng lúc càng thích ở bên Tiêu Chiến. Hắn hiện tại công việc đều làm ở nhà, không đến công ty nữa, đại bộ phận ra ngoài đều chỉ là đến nhà trẻ của Tiểu Mẫn.

Thời gian Tiêu Chiến đọc sách hoặc ngủ trưa, hắn sẽ ở phòng mình làm việc. Nhưng đến lúc anh thức dậy đi ra ngoài hoặc xuống bếp, hắn liền sẽ vui vẻ đi theo tựa như con đại cẩu nghe thấy mùi thịt thơm phức, chỉ còn thiếu không vẩy đuôi nữa thôi.

Bất quá, Vương Nhất Bác đi theo thế này cũng rất hữu dụng. Như lúc đi siêu thị, hắn sẽ lái xe đưa anh đi, vào siêu thị thì đẩy xe cho anh, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện.

- Tiêu Chiến, có nhớ lần đầu anh đến siêu thị không, ngay cả rau quả loại gì cũng đều không biết hết được...

Lúc đang ở quầy rau quả chọn thức ăn cho bữa trưa, Vương Nhất Bác đột nhiên cười nói.

Tiêu Chiến bày ra một vẻ mặt "không có thời gian bồi cậu" mà nhìn hắn.

- Hiện không biết ai mới là không phân biệt được. Tôi nhớ lần trước có người còn lầm bông cải thành súp lơ mà.

Vương Nhất Bác còn thực lòng cười.

- Dù sao, anh làm thì đều ăn ngon như nhau.

- Màu sắc một xanh một trắng, mà hương vị ăn vào cũng không giống nhau... thức ăn tôi nấu sao có thể không phân biệt hương vị như vậy được.

Đôi khi, Tiêu Chiến chính là vô cùng đáng yêu, như lúc này, anh là đang lo lắng tài nấu ăn của mình không tốt.

- Chẳng lẽ lần đó anh nấu, không làm đúng theo công thức?

Tiêu Chiến thoáng nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ.

- Lần sau có lẽ nên nấu sớm hơn một chút, có nhiều thời gian hơn mới tốt....

- ...

Lại nữa rồi!

Trong lòng Vương Nhất Bác lúc này rên rỉ một tiếng.

Từ lần trước đối với Tiêu Chiến dâng lên loại ý niệm này, hắn đã dùng nước lạnh mạnh mẽ áp chế. Từ đó, hắn bắt đầu phát hiện, người này cho dù có làm hành động cùng tư thế nào, đối hắn mà nói đều là vạn phần hấp dẫn, cũng như lúc này anh thoáng mân mê làn môi nói thầm như vậy....

Vương Nhất Bác vội vàng xoay người đi, từ mũi như có một dòng nhiệt khí chực chờ chảy xuống.

Thực không có tiền đồ aaaaa!!!!!!!

Nếu trước mặt công chúng thiên hạ, vì một người nam nhân mà chảy máu mũi thế này, thì tôn nghiêm của Vương Nhất Bác hắn còn biết để đi đâu???

- Vương Nhất Bác, Tiểu Mẫn thích ăn chocolate, đúng không? Bán ở nơi nào?

Vương Nhất Bác quay lại, giúp anh đẩy xe đến quầy bán bánh kẹo, mắt vẫn cúi nhìn xuống chân.

Quầy bánh kẹo trong không khí tỏa ra hương chocolate ngọt ngào. Tiêu Chiến nhìn những bao bì đóng gói đủ hình dáng màu sắc, bỗng mở miệng hỏi.

- Chocolate có vị gì?

- Ngọt ngào a, còn có chút đắng... Ừm, ăn ngon lắm!

Đúng rồi, Tiêu Chiến chưa có nếm qua chocolate.

Ngoài số kẹo mua cho Tiểu Mẫn, Vương Nhất Bác lại cầm một thanh chocolate sữa bỏ vào xe đẩy.

- Trở về nếm thử sẽ biết.

.

.

.

Tiêu Chiến thật ra rất không thích đồ ngọt, nhưng lại đặc biệt có hảo cảm với chocolate này. Anh cùng Tiểu Mẫn một lớn một nhỏ ngồi trên sofa trong phòng khách, tay cầm thỏi chocolate, biểu tình thập phần hưởng thụ.

- Cậu không ăn sao?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang đứng nhìn anh cùng Tiểu Mẫn, thần sắc tươi cười vui vẻ.

Vương Nhất Bác vốn định lắc đầu, không biết thế nào lại nói khác đi.

- Ăn!

Nghĩ sẽ được cùng Tiêu Chiến ăn cùng một thỏi chocolate thế này, không hiểu sao hắn có chút hưng phấn.

Không nghĩ Tiểu Mẫn lúc này lại thực quan tâm mà đưa qua một miếng cho hắn.

- Thúc thúc, ăn cái này đi, ngon lắm!

Sau lại đưa một miếng khác cho Tiêu Chiến.

- Mỹ nhân ca ca, ca cũng ăn đi, viên này là có nhân hạt dẻ đó!

Vương Nhất Bác một bên hung hăng cắn miếng chocolate tựa như đang muốn trút giận, một bên thần tình thắc mắc suy nghĩ.

Đây có phải cũng được tính là ăn cùng một thỏi hay không a?

Về sau, chỉ cần đi siêu thị, Vương Nhất Bác liền nhớ mà kéo Tiêu Chiến đến quầy bán bánh kẹo. Tiêu Chiến thích nhất vẫn là chocolate sữa, anh từng nói với Vương Nhất Bác cảm giác ăn vào tốt lắm.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến phát hiện, tủ lạnh trong nhà có một ngăn kệ nhét đầy chocolate sữa.

.

.

.

=== Hết chương 6 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro