Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Tiêu Chiến thức dậy đã là xế chiều.

Vương Nhất Bác đang đi ra khỏi phòng bếp, thấy anh đã tỉnh, liền rót cho anh một ly nước ấm.

- Đầu có còn đau không?

- Đỡ rồi.

Tiêu Chiến chậm rãi uống nước, mắt vẫn thoáng chút mê man.

- Tôi phải đi đón Tiểu Mẫn về. Tôi vừa nấu chút cháo, nếu anh đói thì ăn trước. Thức ăn bữa trưa vẫn còn, tôi đã cho vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi, nên anh không phải lo.... Tôi đi nha.

Vương Nhất Bác lúc này khi nói chuyện vẫn không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, nói xong vội vàng đứng dậy, muốn lập tức đi, chợt nghe Tiêu Chiến nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Tôi...

Vương Nhất Bác dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Tiêu Chiến vẻ mặt do dự, cuối cùng tràn đầy quyết tâm nói.

- Tôi hình như đã quên tất cả sự tình trước kia rồi, càng không nói ra được gì, cho nên mới không thường hay nói chuyện.

Anh ngừng lời một chút.

- Mà mỗi khi nghĩ muốn nhớ lại, đầu liền thực đau....

- Hiện tại đã nhớ được gì chưa?

Tiêu Chiến lắc đầu.

.

.

.

Tiểu Mẫn ngồi trên xe thao thao bất tuyệt về những sự tình xảy ra ở nhà trẻ hôm nay, Vương Nhất Bác mãi nghĩ về việc mất trí nhớ của Tiêu Chiến, thẳng đến khi Tiểu Mẫn bất mãn chu môi.

- Điềm Điềm thúc thúc, rốt cuộc thúc có nghe tiểu Mẫn Mẫn nói không vậy?

- A? Tiểu Mẫn, hôm nay Tiêu thúc thúc không khỏe, chúng ta khi về nhà yên tĩnh một chút nha, đừng quấy rầy thúc ấy nghỉ ngơi!

Tiểu Mẫn nghe nói Tiêu Chiến bệnh, vẻ mặt khẩn trương.

- Bệnh sao? Có phải mỹ nhân ca ca vừa biến thân không thích ứng, nên mới sinh bệnh không?

Lời nói này của Tiểu Mẫn đã nhắc nhở Vương Nhất Bác không ít. Chẳng lẽ sau khi hồ ly biến thành người, trí nhớ sẽ mất đi sao?

Từ ngày Tiêu Chiến đến đây, hắn cũng chưa bao giờ hỏi thăm anh ta chuyện gì. Xem ra hôm nào đó anh khôi phục hoàn toàn rồi, liền phải tìm hiểu rõ ràng vậy.

Xe vừa đậu trước sân nhà, tiểu Mẫn đã nhanh chân chạy vào, thấy Tiêu Chiến đang nằm trên sofa, bé con nhanh chân chạy tới ôm anh. Miệng nhỏ không ngừng liến thoắng.

- Mỹ nhân ca ca! Anh bị bệnh sao? Anh có khỏe chưa vậy? Có phải mới biến thân nên cơ thể chưa thích ứng phải không?

Tiêu Chiến nghe tiếng tiểu Mẫn, mở mắt ra, ngồi dậy ôm bé con mỉm cười.

- Ca ca không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe. Tiểu Mẫn hôm nay đi học có vui không?

- Dạ, vui lắm ạ. Tiểu Mẫn Mẫn rất nhớ ca ca nha.

Vương Nhất Bác bước vào thấy hình ảnh một lớn một nhỏ đang líu lo như thế, trong lòng thấy như làn gió ấm lướt qua, cong môi cười hạnh phúc.

.

.

.

May mắn, bệnh đau đầu này cũng không gây ra chút di chứng gì đáng lo. Sáng hôm sau, Tiêu Chiến vẫn theo thói quen như trước, dậy thật sớm làm điểm tâm.

Vương Nhất Bác cũng rời giường, nhìn Tiêu Chiến bộ dạng thoải mái vô sự, hắn mới tạm yên tâm.

Hôm nay Vương Nhất Bác không đến công ty, sau khi đưa Tiểu Mẫn đến trường, liền lái xe thẳng về nhà.

Tiêu Chiến đang đọc sách ở phòng khách, thấy hắn về sớm như vậy cũng có chút kinh ngạc.

Vương Nhất Bác kéo anh ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

- Anh còn nhớ rõ được việc gì không?

Tiêu Chiến ngây người, không chút phản ứng.

- Nhớ rõ chuyện gì?

- Chính là, hiện tại trí nhớ của anh nhớ được việc gì?

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

- Cậu rốt cuộc là muốn biết cái gì?

Vương Nhất Bác thực không nghĩ tới, tâm anh vẫn còn phòng bị hắn đến như vậy. Trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác mới chậm rãi mở miệng.

- Tôi chỉ là muốn biết vì sao anh lại bị đau đầu thôi mà! Không biết có phương pháp nào trị khỏi hay không? Tôi thật không muốn lại thấy anh phải thống khổ như vậy.

Tiêu Chiến nhìn hắn chốc lát, sau đó nhắm mắt lại.

- Tôi chỉ nhớ rõ mình tỉnh lại trên núi, bên cạnh là mảnh khăn tay kia mà thôi. Trên mặt khăn tay có ghi địa chỉ, nên tôi mới tìm đến đây.

- Trên núi? Có phải là nơi có một mảnh rừng trúc không?

Tiêu Chiến hốt hoảng mở to mắt.

- Cậu làm sao biết được?

Xem ra anh ta thật sự là con tiểu hồ màu xanh kia rồi!

Vương Nhất Bác trong lòng lúc này không rõ là loại cảm giác gì, đối với kết luận này cũng không chút khiếp sợ, chỉ thực đau lòng mà thôi. Vì lúc ấy chân anh ta bị thương, lại còn phải đi xa như vậy mới tìm tới được nơi này.... Đã vậy mình còn thiếu chút nữa đã bỏ mặc anh ngoài cửa. Hắn đành tìm cách giải thích qua loa.

- Tôi.... tôi cũng từng đến nơi đó rồi, là đoán mò thôi mà.

Xem ra anh ta khi biến thân đều đã quên tất cả sự tình trước kia rồi.

Nhưng bệnh đau đầu kia rốt cuộc vẫn không rõ nguyên do. Nếu thật sự như lời Tiểu Mẫn nói, đau là do anh chưa kịp thích ứng với thân phận mới, thì đành vô phương rồi.

Còn có, thời điểm anh vừa tới đây, trên đùi còn có vết máu bầm.

- Sau khi tỉnh lại, có phải anh từng bị tấn công không?

Tiêu Chiến lắc đầu.

- Tôi cũng chẳng biết nơi nào khác, chỉ có thể trực tiếp đến đây mà thôi... Vết thương trên đùi cũng không biết vì đâu mà có.

Vậy chắc là bị thương trước khi biến thân rồi?

Vương Nhất Bác quyết định không đem việc Tiêu Chiến là hồ ly biến thân nói cho anh nghe.

Một là vì Tiêu Chiến đến lúc này đối với hắn vẫn có điểm không mấy tin tưởng.

Còn một nguyên nhân nữa, hắn không biết sau khi anh ta biết thân phận bản thân rồi sẽ phản ứng thế nào, nhìn bộ dáng mỗi khi anh nghĩ về quá khứ lại đau đớn đến như vậy, Vương Nhất Bác vẫn là có điểm không đành lòng....

Chuyện này xem như cho qua vậy.

Cũng thực may mắn, bệnh đau đầu của Tiêu Chiến không thường xuyên phát tác, hơn nữa liền nhanh khỏe lại. Mà dạo gần đây, anh cũng vui vẻ nói chuyện với hắn nhiều hơn.

Có một lần, Tiểu Mẫn nếm qua món cá nướng Tiêu Chiến làm, ngọt ngào nói với anh.

- Mỹ nhân ca ca, ăn ngon thật nha! Tiểu Mẫn Mẫn muốn được ăn thức ăn ca ca nấu mãi thôi!

- Được a, ca ca về sau sẽ nấu cho Tiểu Mẫn ăn mãi.

Tiêu Chiến rất yêu thích bé con này. Có khi có món ngon cũng để dành chờ đến giờ cơm tối, đợi Tiểu Mẫn về ăn mới nấu, làm Vương Nhất Bác ghen tị không thôi.

Hơn nữa, anh đối với việc Tiểu Mẫn gọi mình là "mỹ nhân ca ca" cũng không hề để tâm... chỉ là lần đầu nghe bé con gọi Vương Nhất Bác là "Điềm Điềm thúc thúc", anh đã nhịn không được mà bật cười, thiếu chút nữa làm bát canh vừa bưng ra đánh đổ mất.

- Mỹ nhân ca ca, ca thật tốt nha! Ca ca làm người yêu của Điềm Điềm thúc thúc có được không? Như vậy, về sau tiểu Mẫn Mẫn sẽ không phải lo lắng nữa, chỉ sợ không được ăn thức ăn của ca ca nấu!

.

.

.

=== Hết chương 5 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro