Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vận mệnh đúng là thật kì diệu.

Em chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thích anh. Cho đến khi, hai ta gặp nhau, em đã biết rằng mình...đã không thể nào rời xa anh.

Nhưng, em lại chần chừ không dám nói. Em sợ anh sẽ xa lánh em, sợ anh sẽ ghét em. Em sợ.
Em đã từng nghĩ như vậy. Thế nhưng, lại sai mất rồi. Vì vậy, lần này em sẽ không sợ hãi nữa, em sẽ theo đuổi anh, ôm lấy anh, giữ chặt anh cho riêng mình. Lần này, em sẽ không bỏ lỡ anh nữa đâu.
***
"Nhanh lên nào, chuẩn bị quay rồi"

"Sao cơ, không có cái balo nào à"

"Mau đi mượn nhanh lên"

Âm thanh của ekip vang lên một cách thúc giục .

Thiên Thiên Hướng Thượng-một gameshow cũng khá là nổi tiếng trên đài truyền hình Hồ Nam. Suốt những năm phát sóng, chương trình luôn giữ được một lượng khán giả nhất định. Hôm nay, khách mời của bọn họ là XNine-Cửu thiếu niên- một nhóm nhạc khá được yêu thích gần đây.
Hiện tại, bọn họ đang quay phân cảnh XNine hát trên cánh đồng hoa và Thiên Thiên huynh đệ cũng có một phần. Trong đoạn này, Nhất Bác được dự định là mang một cái balo, thế nhưng lại thiếu mất.

-Hay là thôi khỏi cũng được, em thấy cũng sao đâu- Nhất Bác lên tiếng vì thấy mọi người chỉ vì một cái balo có cậu mà lại phải chạy đôn chạy đáo như vậy. Cậu có hơi áy náy a.
Cùng lúc đó, một nhân viên đạo cụ nói:

-Ai, Tiêu Chiến, cậu có mang balo sao, cho chúng tôi mượn một chút nhé.

-Được chứ ạ. Đây.-Nói rồi Tiêu Chiến đưa balo của mình cho nhân viên đó.

Giọng nói nghe thật êm tai. Ấn tượng đầu tiên của cậu về người con trai này là: Thật đẹp trai nha!. Mặc dù làm việc trong giới này thì ngoại hình là điều không thể thiếu, thế nhưng cậu vẫn không kìm lòng mà khen ngợi.

Nhân viên đạo cụ liền đưa chiếc balo vừa mượn được cho cậu. Nhất Bác đưa tay nhận lấy và nói cảm ơn.

Không chậm trễ, ekip liền nhanh chóng tiến hành quay.
______________________________________

Dù làm MC nhưng Nhất Bác vẫn rất là kiệm lời.

- Xin chào mọi người tôi là thành viên của XNine- Cửu thiếu niên đoàn ,Tiêu Chiến, là hát chính trong nhóm đảm nhận vai trò là máy phát điện- Nói xong anh liền nháy mắt và làm một động tác bắn điện vào trong tim khán giả.

Nhất Bác đứng bên, cười cười phụ trợ. Lúc ấy, cậu vẫn chưa suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng động tác đó khá thú vị đấy chứ. Trong suốt quá trình quay, Nhất Bác vốn không hề nhìn Tiêu Chiến một chút, thế nhưng trong lòng lại cứ lạo xạo. Từng cử chỉ, ánh mắt của anh, cậu vẫn chưa hề bỏ lỡ. Mãi đến sau này, Nhất Bác mới biết, một phát đó đã bắn thẳng vào tim cậu rồi.

_________________________________________

Như mọi khi, sau khi quay xong, lại không có lịch trình, cậu liền ở lại phụ các nhân viên dọn dẹp. Lúc này, mọi người đã về hết, chỉ còn lại ekip và mình cậu.

Đang mải loay hoay với những cái ghế, Nhất Bác không hề biết rằng, có người đang lại gần mình. Cho đến khi, cái âm thanh mà cậu từng cho là thật êm tai vang lên, cậu mới quay lại:

- Vương lão sư,tôi có thể xin lại cái balo được không?

Nhất Bác ngẩn người. Lúc này, cậu và anh chỉ cách nhau một khoảng nhỏ. Sau khi quay xong chương trình, Tiêu Chiến có đổ một ít mồ hôi, thế nhưng không hiểu Nhất Bác bị chập dây thần kinh nào lại thấy mùi hương từ người anh ấy rất dễ ngửi . Thật dễ chịu.

Bất tri bất giác, tầm mắt cậu lại phóng tới cái miệng phát ra âm thanh mà cậu yêu thích. Môi anh ấy thật mềm và mỏng, không biết lúc chạm vào sẽ như thế nào nhỉ.

Nhất Bác nhanh chóng định thần lại mình đang nghĩ cái quái gì vậy. Cậu nhanh chóng đi lấy cái balo và đưa cho Tiêu Chiến:

- Của anh đây. Cảm ơn vì đã cho tôi mượn, Tiêu Chiến.

- Không có gì- Anh đáp, kèm theo đó là một nụ cười.

"Thịch" Trong một khoảnh khắc, Vương Nhất Bác đã nghe tim mình đập lệch một nhịp. Nụ cười ấy thật đẹp, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi khắp khu vườn nhỏ.

Tiêu Chiến quay người bước đi, bỏ lại Nhất Bác còn đang ngây ngẩn nhìn theo bóng lung anh. Lúc ấy, trong tiềm thức cậu đã nghĩ rằng: Mình muốn nụ cười ấy là của mình, không một ai khác được lấy.
_________________________________________

Lần đầu viết fanfic, có gì sai sót mong bỏ qua. (';ω;`)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro