Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, Yibo à, em sao thế, chả chịu để ý đến bọn anh gì cả- Người anh trai Sungjoo lên án khi Nhất Bác cứ hồn lên chín tầng mây.

Seungyeon đứng đằng sau thì thầm vào tai của Vấn Hàn đứng kế bên:

-Em ấy bị như vậy từ sau khi tham gia gameshow Thiên Thiên Hướng Thượng á, không biết có chuyện gì nhỉ?

Châu Nghệ Hiên, quả không hổ danh là người anh cả sáng suốt, thả ra hai chữ:

-Đang yêu

Đùng!!!! Lời nói của Châu Nghệ Hiên như sét đánh bên tai. Sungjoo nghe vậy liền hoảng hốt quay sang:

- Bọn anh không cấm em yêu nhưng mà công ty quản mấy cái này chặt lắm, em cẩn thận đó, lỡ...

Vương Nhất Bác thật sự hết kiên nhẫn rồi, cau mày, cuối cùng cũng lên tiếng:

- Sáng mai, mọi người không phải đều có lịch làm việc sao, hiếm lắm mới được về sớm thế này, sao không nghĩ ngơi đi chứ, em mặc kệ mấy anh, ngủ đây.- Nói rồi liền chùm chăn kín mít rồi đi ngủ.

Các anh trai thấy vậy chỉ biết thở dài. Nhất Bác đến thời kì phản nghịch rồi.

Mọi người lần lượt kéo nhau đi ra, vẫn không quên mở cửa hé và bật điện hành lang cho cậu em út nhát gan này.

Xác định chắc chắn rằng mọi người đã về phòng hết rồi, Nhất Bác mới chui ra khỏi chăn. Bắt đầu suy nghĩ về lời nói của anh cả Nghệ Hiên.

Yêu...sao?!?! Không thể nào chưa kể Tiêu Chiến còn là nam nữa chứ, không thể nào. Chỉ là sự ngưỡng mộ. Chắc là mình nghĩ nhiều rồi quá rồi. Tự trấn an bản thân, Vương Nhất Bác liền chìm vào giấc ngủ.

_______________________________________

- Vương lão sư, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.- Giọng nói êm tai cùng với khuôn mặt rạng rỡ  của Tiêu Chiến xuất hiện

What?!? Chuyện gì đang xảy ra vậy.

-Sao cậu không trả lời tôi gì hết, này. Cậu ghét tôi sao- Khuôn mặt rạng rỡ lúc ban đầu bỗng xuất hiện vài tia ủ rũ.

Nhất Bác thấy vậy, liền luống cuống mở miệng :

- Không phải , không phải đâu mà. Em không có ghét anh

- Vậy cậu thích tôi sao?- Vừa nói anh vừa nhìn cậu với vẻ mong chờ.

- Ể!?!...- Mặt Nhất Bác lập tức nóng lên. Vậy là sao cơ chứ.

Cậu định chối bỏ nhưng khi nhìn lên thì lại bắt gặp phải ánh mắt lấp lánh tựa như sao sáng. Cậu liền ấp úng đáp:

- Ừm...

Nghe được đáp án, mắt Tiêu Chiến càng thêm rực sáng, nở một nụ cười tỏa nắng:

- Thật tốt, tôi cũng thích cậu, Nhất Bác à.
______________________________________

Reng!!Reng!!!Reng!!!!

Tiếng báo thức đầu giường kêu, kéo Nhất Bác khỏi giấc mộng...à nên gọi là đẹp hay là xấu đây.

WTF?!?! Tại sao mình lại mơ thấy anh ấy cơ chứ. Đã thế lại còn đỏ mặt chỉ vì câu nói đó thôi nữa. Bất giác cậu nhìn xuống dưới quần, may quá, còn chưa ướt, vậy là không phải mộng tinh. Mình còn thẳng chán.

Coi như được an ủi phần nào, cậu uể oải bước xuống giường. Làm nhanh chóng phần vệ sinh cá nhân. Cậu vội vã xuống lầu, thấy Seungyeon cũng đang chuẩn bị ra khỏi nhà.

- Chào buổi sáng cậu cũng có lịch buổi sáng sao?-  Mặc dù mới sáng sớm nhưng Seungyeon vẫn tràn đầy năng lượng.

Khác với ai kia a.

Không phải nha, tại giấc mơ đó thôi.

- Ừm.
_______________________________________

-Nhất Bác à, tâm trạng hôm nay sao thế, ảnh chụp cứ man mác buồn a. - Thợ chụp ảnh ngồi bên trêu cậu.

- Tôi xin lỗi, làm ảnh hưởng tới mọi người. - Nhất Bác nghe vậy, tâm trạng càng xuống thấp hơn.

-  Ầy, tôi nói đùa thôi mà. Dù vậy, nhưng ảnh của cậu vẫn rất tuyệt à nha. Đừng lo- Thợ chụp ảnh vỗ nhẹ vai cậu trấn an

Bỗng đề tài bị chuyển hướng , một cô nhân viên nói:

- Nhưng mà hôm bữa nha, nhóm nhạc XNine có buổi chụp ảnh với chúng tôi, cái cậu tên gì nhỉ. Hình như là Tiêu...

- Tiêu Chiến - Khi nghe được tên nhóm nhạc là XNine cậu đã sớm không ngồi yên rồi. Liệu có anh ấy hay không .

- Đúng đúng, là người tên Tiêu Chiến. Tôi cảm thấy cả người anh ấy cứ như tỏa ra ánh nắng vậy đó nhìn thật ấm áp. Đứng kế bên Nhất Bác chắc là hợp lắm đấy.

- Phải đấy, cả người Nhất Bác thì cho người ta cảm giác băng lãnh mà.

- Nhưng mà không ngờ, cậu ấy lại rất trẻ con nha.

Cả đoàn cứ như thế vừa nói chuyện vừa chụp ảnh không bao lâu liền hoàn thành.

Nhất Bác chào tạm biệt mọi người, rồi đợi xe tới đón mình. Cậu lấy tai nghe ra mở bài nhạc quen thuộc mà mình vẫn thường nghe, chỉnh âm lượng  ở mức vừa.

Đang mải nhẩm theo lời nhạc, bỗng từ phía đối diện, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện.

Trên người mặc một chiếc áo thun khoác ngoài là áo sơmi xanh cùng với quần jean đơn giản, mặc dù đã đội nón và đeo kính, nhưng cậu vẫn nhận ra đó là Tiêu Chiến. Thật xinh đẹp.

Nhất Bác tính mở miệng gọi thế nhưng chợt nhớ rằng anh ấy là người nổi tiếng nếu gọi như vậy giữa phố, sẽ khiến anh ấy gặp rắc rối a. Vả lại...mình với anh ấy cũng đâu quen biết gì nhau.

Đã lâu lắm rồi, Vương Nhất Bác mới cảm thấy bất lực như vậy.
_______________________________________

Oa oa, mình không rành về Uniq cho lắm nên nếu mik có đụng chạm hay viết sai gì mong mấy bạn bỏ qua (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Mấy bạn thấy có gì sai sót cứ tích cực góp ý, mik sẽ cố gắng sửa.o((*^▽^*))o




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro