Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người cưỡi ngựa chạy bốn bản đồ, cuối cùng dừng lại ở dưới một ngọn núi. Kỳ thật Tiêu Chiến đã sớm muốn nói có thể trực tiếp bay đến nơi muốn đến, nhưng có vẻ Lam Vong Cơ thích chạy thong dong trên đường hơn, nên cậu vẫn đi theo hắn.

Xuống ngựa, Lam Vong Cơ chỉ một tảng đá nhô ra ở phía trên, nói: "Ngồi lên đó đi."

"Chạy tới đây làm gì?" Vừa hỏi, Tiêu Chiến vừa dùng khinh công điều khiển Ngụy Anh nhảy lên tảng đá.

Lam Vong Cơ gửi tới một cái mặt cười, nói: "Ngồi đi, nghỉ một lát."

"Ừ." Tuy mới cùng Trầm Dịch Thành bọn họ đấu võ tràng hao tốn sức lực, nhưng cùng Lam Vong Cơ nói chuyện cậu không thấy mệt chút nào.

Đột nhiên, phía trước cách 20 thước hiện ra một Boss nhỏ đang cưỡi ngựa, Lam Vong Cơ hai câu còn chưa nói, mở công kích, liền vọt lên.

Ngụy Anh đang ngồi cũng đứng lên, nhấn vào Boss xem thông tin, 25 vạn huyết, Lam Vong Cơ đấu một mình cũng không thành vấn đề, chỉ là phải tốn chút thời gian. Boss nhỏ này Tiêu Chiến tuy chưa bao giờ tự bản thân đến đánh, nhưng ở trên diễn đàn cũng đã xem giới thiệu.

Loại Boss cưỡi ngựa này mỗi ngày đúng giờ sẽ xuất hiện hai người trên bản đồ thế giới, đánh bại hắn, có thể đoạt được ngựa, ngựa chia làm 10 loại, 10 cấp bậc, mỗi loại có ngoại hình và tốc độ chạy không giống nhau, còn vấn đề gặp được Boss cưỡi ngựa thì hoàn toàn là may rủi.

Lam Vong Cơ đang đánh Boss cưỡi ngựa cấp 7 thuần trắng, ngay cả yên ngựa cùng vật trang sức cũng màu trắng, trước mắt chỉ toàn một màu trắng như vậy, nhìn rất thích, cũng có thể coi như là cực phẩm.

Trong trò chơi, người đi bắt Boss này cũng không nhiều, không phải vì Boss khó đánh, mà là khống chế lệnh rất hiếm. Sau khi đánh Boss bắt được ngựa, còn cần một khống chế lệnh để có thể sử dụng ngựa, nếu 24 giờ qua mà không có khống chế lệnh, ngựa sẽ tự động thoát đi. Tóm lại cũng là thứ làm cho người chơi thực rối loạn.

Nhìn Lam Vong Cơ kéo Boss nhỏ vừa trốn vừa đánh, Tiêu Chiến luôn luôn chú ý lượng huyết của hắn, nhưng xem ra cũng không cần thêm huyết. Đây là sự khác biệt của trang bị, nếu là người chơi mới, lượng huyết vốn không cao, nếu không kéo Boss đúng chỗ, cho dù là Boss nhỏ cũng sẽ bị giết chỉ sau 2 giây. Còn Lam Vong Cơ, chỉ cần đi đúng chỗ, công mạnh hơn một chút, lượng huyết bị giảm còn khoảng 30% là có thể thu phục.

Đúng như Tiêu Chiến nghĩ, khi lượng huyết của Lam Vong Cơ chỉ còn 32%, Boss nhỏ kêu lên một tiếng, ngã xuống đất. Lam Vong Cơ cúi người nhặt đồ linh tinh, sau đó nhảy lên chỗ Ngụy Anh. Tiêu Chiến phóng kỹ năng thêm huyết, làm huyết của hắn đầy lại. Lam Vong Cơ gửi đến lời mời giao dịch.

Nhấn xác nhận, trong khung giao dịch là con ngựa toàn thân trắng như tuyết cùng một cái khống chế lệnh.

"Anh giữ đi, tôi không cần." Tiêu Chiến hủy bỏ giao dịch.

Lam Vong Cơ tiếp tục gửi đến lời mời giao dịch, nói: "Em không thấy tôi chơi nhân vật nam mà cưỡi con ngựa như vậy thì rất kỳ quái sao?"

Tiêu Chiến nhất thời không biết nói gì. Loại ngựa màu trắng như vậy đùng là các cô gái rất thích, nhân vật nữ cưỡi rất hợp, nhân vật nam thì hợp với ngựa màu đen hoặc màu nâu đỏ hơn. Ngựa hai người cưỡi của cậu bây giờ là màu đen, nhưng bốn vó và phần đuôi là màu trắng, ngựa của Lam Vong Cơ là ngựa thuần đen cấp 10, con ngựa trắng này quả thực không cần thiết.

Tiêu Chiến cũng thích màu trắng, cho nên đối với con ngựa trắng hiếm thấy này cũng rất vừa ý, huống chi Ngụy Anh cũng là một cô gái.

"Nhận đi, ngày hôm qua ngẫu nhiên đánh được khống chế lệnh, giữ cũng vô dụng." Lam Vong Cơ ngồi xuống.

Tiêu Chiến nhấn xác nhận, ngựa và khống chế lệnh đều vào trong túi của cậu, "Cám ơn."

Cùng Lam Vong Cơ ở chung đã lâu, cậu cũng biết Lam Vong Cơ muốn cho cái gì, mặc dù cậu không cần cũng sẽ nghĩ biện pháp đem bỏ vào trong túi cậu, huống chi con ngựa khó đánh được này, nếu còn giằng co như vậy, 24 giờ sau sẽ trở thành vô dụng.

"Đừng khách khí." Lam Vong Cơ qua loa nói.

"Anh sao lại biết nơi này xuất hiện ngựa?" Tiêu Chiến hỏi vấn đề trọng điểm, Boss nhỏ này xuất hiện sẽ ở bản đồ ngẫu nhiên nào đó, khi Lam Vong Cơ dẫn cậu tới, có vẻ đã chắc chắn nơi này có, hơn nữa nhất định xuất hiện ngựa trắng.

"Nơi này có BUG (lỗi kỹ thuật trong game), khi Kiếm Lang đi kiếm ngựa thì phát hiện, nơi này mỗi lần đều xuất hiện ngựa trắng."

Bug trong trò chơi cũng không thể hoàn toàn tránh được, nếu có người báo hoặc nhân viên phát hiện, mới tiến hành sửa đổi, chữa lại lỗi BUG hệ thống.

"Vậy a." Nói xong, Tiêu Chiến đổi ngựa, dùng khống chế lệnh, ngựa liền cố định với chủ nhân. Đem ngựa xuất ra, ngựa trắng có hiệu ứng ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, hết sức rực rỡ. Tiêu Chiến không khỏi suy nghĩ, nếu Ngụy Anh thay bộ viêm dương trục nguyệt hẳn là càng phù hợp hơn.

" Ngụy Anh." Lam Vong Cơ gọi một tiếng.

"Sao?" Tiêu Chiến đáp.

"Về sau cưỡi ngựa này đi." Dừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Ngựa hai người cưỡi kia đưa tôi giữ cho."

Tiêu Chiến run một cái, mới chậm rãi đánh một chữ 'được'. Lời nói của Lam Vong Cơ có chút mờ ám, nhưng lại có vẻ như cậu đang nghĩ nhiều. Từ khi bọn họ quen biết đến nay, Tiêu Chiến vẫn giữ một khoảng cách nhất định, dù sao sự tồn tại của gay cũng không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Mà Lam Vong Cơ vẫn duy trì giới hạn, cũng không xác định chắc chắn cái gì. Cho nên quan hệ hai người vẫn là bạn bè, hợp tác ăn ý mà thôi.

Đối với ranh giới giữa trò chơi cùng hiện thực, Tiêu Chiến vẫn rất rõ ràng, cũng không muốn can thiệp cuộc sống của nhau. Có thể ở trong trò chơi gặp nhau, cùng nhau chơi, duyên phận như vậy đã đủ rồi, không cần thêm nữa, cho dù Lam Vong Cơ ngẫu nhiên sẽ làm cậu động tâm một giây như vậy.....

Từ khi hai người cố định với nhau, Lam Vong Cơ thường cho Ngụy Anh một chút dược phẩm, đá trang bị thuộc tính không tồi. Từ đầu, Tiêu Chiến luôn trả lại cho bằng nhau, hoặc là theo giá tiền thị trường mà gửi tiền qua. Dù sao khi đó cậu cùng Lam Vong Cơ cũng không quen thuộc gì, chỉ xem như là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, hơn nữa mấy thứ kia cũng không có lợi nhiều, tuy dùng được khi đánh phụ bản, nhưng cậu cũng không muốn lấy không như vậy.

Nhưng mỗi lần cậu gửi lại cái gì, hoặc quy ra tiền mà gửi, cách một ngày lại bị gửi trở về. Qua vài lần, Tiêu Chiến có chút không biết làm sao. Đi nói với Lam Vong Cơ, hắn trả lời là đồ vật linh tinh nhiều quá không có chỗ để, nếu cậu dùng được thì dùng, không dùng được thì bán đi.

Nếu Ngụy Anh không nhận, hắn chỉ có thể vứt bỏ.

Tuy biết đây là uy hiếp, Tiêu Chiến cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Một mặt cùng hắn thường xuyên đánh phụ bản, mấy thứ này trị liệu đều dùng được, có thể dùng trong phụ bản tăng thể chất cùng lượng trị liệu. Mặt khác, coi như là phương thức Lam Vong Cơ kéo gần quan hệ của hai người, Tiêu Chiến cũng thích hắn, tự nhiên không thể làm mất mặt hắn.

Vốn Tiêu Chiến định xem giá thị trường, đem tiền gửi cho Lam Vong Cơ, coi như chính mình đi mua. Nhưng theo tính cách của Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không nhận, cho nên Tiêu Chiến quanh quẩn một lúc. Lại nhớ mỗi lần bán cho bang hội Kiếm Lang nguyên liệu đều giảm giá, do đều là bạn bè, cũng không có gì khác lạ.

Hết giờ lên lớp, Tiêu Chiến xoa bóp bả vai mỏi nhừ, mua cơm chiều quay về phòng ngủ. Bởi vì giáo viên có việc, cho nên giờ học ngày mai được nghỉ, tuy được nghỉ một buổi học cũng không phải chuyện gì vui sướng, nhưng nghĩ đến ngày mai không phải đi học, có thể nghỉ ngơi, có vẻ cũng không tồi.

Mở cửa phòng ngủ, chỉ có An Cảnh ở trong phòng. Trầm Dịch Thành về nhà, buổi tối không biết có quay lại hay không. Đường Huy thì có lớp học buổi tối, chín giờ mới có thể quay về. Phòng ngủ chỉ còn hai người thật tĩnh lặng, cũng có chút buồn tẻ.

Đem phần cơm của An Cảnh để lên bàn hắn, thời tiết ngày càng lạnh, chuyện mua cơm tất cả mọi người đều tiện đường thì mua mang về cho người không ra ngoài, đỡ phải đi lại nhiều lần.

"Đã thử qua nhiều bánh bao thủy tiên, vẫn là nhà này ăn ngon nhất." An Cảnh vừa ăn bánh bao vừa nhìn nội dung nói chuyện phiếm trên kênh bang hội.

Kiểu ăn của An Cảnh cũng có điểm đặc biệt, chỉ cần là thứ bản thân rất thích thì đều nhất định ăn không ngừng đến khi không muốn nhìn nữa mới thôi. Bánh bao cửa hàng này nằm ở gần cửa lớn trường học, mới vừa khai trương một tuần, được An Cảnh thích, vì thế lại bắt đầu ăn bánh bao thủy tiên không ngừng, cho nên ba người khác trong phòng mỗi khi nhìn thấy bánh bao đều cảm thấy no.

Rửa tay đi ra, Tiêu Chiến mở máy tính, bắt đầu ăn cơm, "Buổi tối có hoạt động gì không?"

'Hoạt động' này chính là chỉ hoạt động bang hội, mỗi bang hội gần như đều chuẩn bị hoạt động mỗi ngày. Chiến Minh Điện tuy không đến mức mỗi ngày đều cố định tổ chức, nhưng mỗi tuần đều tổ chức ít nhất bốn lần.

"Vốn định đi phụ bản mười người tuần này mới mãn cấp và có nhu cầu đổi trang bị, nhưng vừa nhìn một chút thì thấy nhân số không đủ." An Cảnh cắn bánh bao, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, "Tám giờ đấu võ tràng, Dịch Thành cùng A Huy cũng không ở đây, trên thế giới gọi người thì phân trang bị cũng khó."

"Đến lúc đó nhìn xem có bạn bè nào rảnh hay không, hoặc là đi mượn người bên đồng minh." Tổ đội 10 người kỳ thật cũng không khó, nhưng nếu muốn dẫn người chơi mới, phải suy tính mọi mặt.

An Cảnh gật đầu, mở khung bạn tốt tìm người.

Cơm nước xong, Tiêu Chiến tự pha cốc cà phê, dù sao ngày mai được nghỉ, cậu cũng không sợ ngủ muộn không dậy được. Vào trò chơi nhìn thoáng qua, Lam Vong Cơ đang ở phụ bản hàng ngày, Tiêu Chiến cũng không đi quấy rầy. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần vừa vào trò chơi, cậu sẽ nhấn khung bạn tốt, xem Lam Vong Cơ có lên mạng hay không, nếu có thì xem vị trí của hắn, dần dần thành thói quen.

[Bang Hội] Hồng Nương Hủ Gia: thần nãi, cầu cứu!!!

[Bang Hội] Cúc Hoa Cô Nương: chúng ta khuyết thiếu nghiêm trọng DPS bạo lực..... =w=

[Bang Hội] Hồng Nương Hủ Gia: mang 3 người mới, DPS thực đã hết sức, trị liệu cũng chỉ có một người.....

[Bang Hội] Thiển Lam Quyến Rũ: bang chủ cùng phó bang chủ không onl, quả thực vô tổ chức vô kỷ luật a, cầu được cấp phí tổn thất tinh thần.

[Bang Hội] Hồng Nương Hủ Gia: thiển lam, câu cuối cùng của cậu mới là trọng điểm đi.

[Bang Hội] Ngụy Anh: bạn bè các cậu không thể giúp đỡ được sao?

[Bang Hội] Cúc Hoa Cô Nương: bạn của tôi ngoại trừ trong người bang hội, chỉ có một người mãn cấp.....

[Bang Hội] Ngụy Anh: .....

"Không tìm được ai sao?" Tiêu Chiến quay đầu hỏi An Cảnh còn đang xem danh sách bạn tốt.

"Có không ít người nhưng có thể dùng thì không nhiều, hoặc là công không đủ bạo lực, hoặc là đang ở trong phụ bản." An Cảnh thở dài, cầm lon Coca trong ngăn kéo của Đường Huy uống hai ngụm.

Tiêu Chiến suy nghĩ nếu tiếp tục tìm người, sẽ bị phân tán, hôm khác nói sau. Di chuột về danh sách bạn tốt, đối thoại trong kênh bang hội đang không ngừng nhảy lên.

[Bang Hội] Ôn Nhu Thâm Lam: thật sự không được thì gọi người trên kênh thế giới đi, trang bị có thể thương lượng sau.

[Bang Hội] Tiềm Hành Đêm Khuya: tôi đi xem lại, nếu không được thì gọi trên kênh thế giới.

Cuối tuần còn phải dẫn người mãn cấp, trang bị của người mới nếu không tiếp tục kéo, đối với bọn họ sau này đánh phụ bản cũng có chút khó khăn.

Lại nhìn qua vị trí của Lam Vong Cơ, phát hiện hắn đã ra phụ bản. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, gõ chữ gửi qua.

[Mật] Ngụy Anh: có bận gì không?

Bên kia rất nhanh trả lời lại.

[Mật] Lam Vong Cơ: không bận, hôm nay làm nhiệm vụ hàng ngày chưa?

[Mật] Ngụy Anh: chưa làm. nếu không có việc gì, có thể giúp bọn tôi đánh phụ bản 10 người không?

[Mật] Lam Vong Cơ: được, tổ đội tôi.

Lam Vong Cơ thoải mái đáp ứng.

[Mật] Ngụy Anh: được, chờ một chút. bên anh còn có ai rảnh không? chúng tôi cần hai DPS bạo lực, đang dẫn người mới, tốt nhất là không có nhu cầu trang bị.

[Mật] Lam Vong Cơ: tôi hỏi một chút.

Ngụy Anh bên này chờ, một lúc sau, Lam Vong Cơ gửi tin đến.

[Mật] Lam Vong Cơ: tổ đội bách thảo chiết, cậu ta đang rảnh.

[Mật] Ngụy Anh: được, cảm ơn.

[Mật] Lam Vong Cơ: đừng khách khí.

[Bang Hội] Ngụy Anh: tổ đội đánh bản 10 người đến cửa phụ bản tập hợp.

[Bang Hội] Cúc Hoa Cô Nương: Ngụy Anh, tìm được người rồi?

[Bang Hội] Ngụy Anh: ừ, đội trưởng là ai? cho tôi hỏi chút.

[Bang Hội] Hồng Nương Hủ Gia: dúng là phải dựa vào thần nãi a!! nhóm người mới, tập hợp.

Vài phút sau, tám người trong bang đầy đủ xuất hiện trước cửa phụ bản. Quyến Rũ Thiển Lam đem đội trưởng chuyển lại cho Ngụy Anh.

"Tìm được ai vậy?" An Cảnh vừa đem dược phẩm cần dùng trong phụ bản cấp cho người mới vừa hỏi.

Tiêu Chiến hơi kéo khóe miệng, không nói gì, chỉ gửi lời mời tổ đội đến Lam Vong Cơ cùng Bách Thảo Chiết.

Giây tiếp theo, hai người liền xuất hiện trong đội ngũ, cũng rất nhanh xuất hiện ở cửa phụ bản. Tuy cách máy tính, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể cảm giác được mọi người đang ngây ngốc.

Im lặng qua đi, trong kênh đội nhảy lên một câu kinh hô, lôi kéo trở lại sự chú ý của mọi người.

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: a a a a a! đại thần!!! đại thần !!!! thật là đại thần !!!!!

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: đại thần !!! cầu chữ ký!!! cầu chụp ảnh chung!!! bác thảo chiết đại thần cầu ôm đùi!!!

[Đội ngũ] Thiển Lam Quyến Rũ: mau, dùng dây thừng trói lại, đừng để đại thần chạy mất!!!

.....

"Tôi kháo, Lam Vong Cơ cùng Bách Thảo Chiết! Tiểu Chiến , loại cấp bậc này cậu nên nói trước một câu a." Trong lúc kênh đội ngũ như đang nổ tung, thanh âm An Cảnh đã bùng nổ bên tai cậu.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhếch miệng, sức ảnh hưởng của Lam Vong Cơ so với cậu nghĩ có vẻ như lớn hơn một chút a.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro