Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đội ngũ] Bách Thảo Chiết: yên tâm, không cần trói cậu ta. Ngụy Anh ở đây, cậu ta không bỏ chạy được đâu. cậu ta không chạy tôi cũng không dám chạy a.

Bách Thảo Chiết gửi đến một cái mặt cười sằng sặc, tuy là lần đầu tiên tiếp xúc với người của Chiến Minh Điện, nhưng thái độ thân thiết lại kéo gần khoảng cách mọi người trong lúc này, không có thái độ cao cao tại thượng không ai sánh được, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: bách thảo đại thần cầu chụp ảnh chung, các cậu tránh xa một chút, tôi phải chụp ảnh chung.

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: đừng chiếm dụng một mình thế, tôi cũng muốn được chụp.

[Đội ngũ] Thiển Lam Quyến Rũ: lại nói….. chẳng lẽ chỉ một mình tôi phát hiện trọng điểm lời nói của bách thảo đại thần?

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: quyến rũ tỷ tỷ, tuyệt đối không phải một mình chị a…..

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: khụ….. được rồi, thật ra tôi cũng phát hiện…..

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: +10086

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: nhưng các chị vì sao chỉ chụp ảnh chung với bách thảo đại thần mà không chụp với Vong Cơ đại thần?

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: cái này mà còn không hiểu a, đến đến, tỷ tỷ nói với cậu. chụp ảnh cùng bách thảo đại thần đăng lên diễn đàn, đó là làm cho người khác hâm mộ cùng ghen tị. cùng Vong Cơ đại thần chụp chung đăng lên diễn đàn, chắc chắn sẽ kéo về oán hận a!!

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: nói như vậy, Ngụy Anh tỷ tỷ không phải mỗi ngày đều bị thù hận sao?

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: Ngụy Anh chính là người vững vàng khi bị thù oán nhất trong chúng ta a, còn là một OT không cần lo lắng đến.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: …..

Lam Vong Cơ không ở kênh đội ngũ nói chuyện, mà cùng Tiêu Chiến mật tán gẫu.

[Mật] Lam Vong Cơ: người trong bang em thật hoạt bát.

[Mật] Ngụy Anh: thực ra bình thường cũng được, anh đến nên các cô ấy có chút kích động, đừng để ý.

[Mật] Lam Vong Cơ: ừ. ngược lại tôi thích những người bình đạm hơn.

[Mật] Ngụy Anh: sao?

[Mật] Lam Vong Cơ: giống như em vậy.

[Mật] Ngụy Anh:…..

Tuy bọn họ nói chuyện như bình thường, nhưng không biết vì sao, Tiêu Chiến tựa hồ cảm thấy có mùi ‘đùa giỡn’ trong đó….. Nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ kỳ quái này, Lam Vong Cơ tuy cùng cậu một chỗ không trầm mặc đến mức tẻ ngắt, nhưng khí chất lãnh đạm trên người hắn rất khó liên hệ với hai chữ ‘đùa giỡn’ này.

Khi cậu gặp Lam Vong Cơ thật không biết hắn là một người chơi có cấp bậc cao như vậy, chỉ cảm thấy thao tác rất tốt mà thôi. Sau lại dần dần quen thuộc với nhau, cho dù biết Lam Vong Cơ rất lợi hại, dường như chỉ là tự nhiên chấp nhận vậy thôi, không có bất ngờ hay kinh ngạc gì đáng nói.

Đại khái cũng có liên quan đến tính cách của cậu, rất nhiều chuyện người khác có thể thực kích động, cậu chỉ thản nhiên xem qua, có thể cũng là vì như thế, cậu mới ở cạnh Lam Vong Cơ.

[Đội ngũ] Tiềm Hành Đêm Khuya: sùng bái đủ rồi thì vào thôi, cơ hội khó có được cần nắm chắc thời gian.

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: vào phụ bản, vào phụ bản!!

Đi theo An Cảnh, 15 người cùng nhau vào phụ bản. Người mới được bố trí vào phòng YY, do An Cảnh chỉ đạo làm việc, như vậy cũng nhanh hơn so với đánh chữ, cũng hữu dụng hơn. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh hắn, tất nhiên không cần lên YY. Mấy phụ bản đánh đã quen này cũng không nhất thiết phải dùng YY, mọi người đều đã quen quá trình.

Bố trí vị trí đứng cho người mới xong, chủ T nói một tiếng ‘mở’, liền xông lên giữ chặt Boss, công phía sau bắt đầu ra sức đánh, trị liệu ở phía sau thêm huyết.

Đối với người mới chơi phụ bản mà nói, gục là có thể khẳng định, cho dù có An Cảnh ở trên YY nói cho bọn họ kỹ năng tránh Boss. Phản ứng của người mới cũng chậm nửa giây, mà cho dù chỉ là nửa giây, cũng khiến cho người mới trang bị không tốt cùng lượng huyết mỏng nằm gục.

Chuyện này cũng không ai đi trách bọn họ, dù sao ai cũng phải tập nhiều lần mới được, mọi người cũng hiểu, chỉ cần có trách nhiệm với khu vực của bản thân, dựa vào năng lực của công trong đội, có thể bảo đảm những người trong khác sống sót. Ngụy Anh bị chia vào tổ thứ nhất, thêm huyết cho T cùng công chiến, phía người mới cậu cũng không quan tâm được, chỉ có thể giao cho người trị liệu.

Phụ bản này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, tổng cộng có 5 Boss, đều nhờ vào sự phối hợp của cả đội cùng sức mạnh của công. Người Chiến Minh Điện thường dẫn người mới hạ phụ bản này, hơn nữa có 2 công bạo lực là Lam Vong Cơ cùng Bách Thảo Chiết, một đường đánh chiến không có nguy hiểm gì.

40 phút sau, 15 người cũng tới Boss cuối cùng. Boss này coi như là Boss khó nhất trong phụ bản. Ngoại trừ quần công cùng luôn chú trọng công kích chủ T cừu hận nhiều nhất ra, còn có thể trong nháy mắt phát ra kỹ năng đánh người có cừu hận cao nhất. Dị thường hơn chính là khi đánh Boss tới lúc chỉ còn 20% huyết, nó sẽ phóng kỹ năng cấp cao đánh vào người có cừu hận cao thứ hai, nếu huyết người này không hơn 3,5 vạn thì sẽ bị giết chết.

Giống như trước, dặn dò người mới những thứ cần chú ý, liền nhanh chóng ‘mở’. Đánh cũng coi như thuận lợi, mấy người mới sau vài phút lại vinh quang gục xuống. Tiêu Chiến luôn chú ý đến lượng huyết của chủ T và Lam Vong Cơ, cũng xem như lần đầu tiên cậu cùng Lam Vong Cơ đánh phụ bản, có thể là dưỡng sự ăn ý từ đấu võ tràng, có Lam Vong Cơ ở đây, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng, cho dù là bản 15 người cũng không lo lắng.

Thỉnh thoảng lại cấp cho người bị đánh trúng kỹ năng thuần phát một bình hồi huyết lớn, sau đó tiếp tục cấp cho những người khác liên tục hồi huyết đơn. Tiêu Chiến luôn chú ý cừu hận của bản thân, khiến cho cừu hận của Ngụy Anh luôn ở vị trí giữa. Kỹ năng hoa lệ của Lam Vong Cơ như trước làm Tiêu Chiến chú ý, nhìn hắn đánh phụ bản cùng đấu võ tràng linh hoạt cùng đẹp mắt như vậy, không chú ý cũng khó.

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: khó trách các chị sùng bái đại thần, chiêu thức thật đẹp mắt.

[Đội ngũ] Tự Lực Cánh Sinh: đồng ý, nằm sàn nhà cũng không thấy nhàm chán.

[Đội ngũ] Chocolate Đen: Lam Vong Cơ đại thần là hoa lệ, bách thảo đại thần là tao nhã. nhưng thích nhất vẫn là Ngụy Anh… đủ loại đẹp. (biểu tình chảy nước miếng)

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: chuẩn!

[Đội ngũ] Tự Lực Cánh Sinh: quá chuẩn!

…..

Mười mấy người bên này đánh Boss thực dữ dội, bên kia 3 người mới đang nằm đó ở đội ngũ phát biểu lời bàn luận đầy sùng bái.

“Cẩn thận!" Lúc đang vui vẻ đánh Boss, An Cảnh ngồi bên cạnh đột nhiên hô một tiếng.

Tiêu Chiến đang chú ý thêm huyết trong đội quay sang, đao khách vung đại đao công kích Boss không tránh được bom trên mặt đất, trị liệu đội 2 lúc ấy cũng không chú ý thêm hắn, kết quả vốn là đao khách huyết tàn lập tức gục. Lúc này, Boss còn lại 22% huyết, người có cừu hận nhiều thứ 2 vốn là đao khách giờ chuyển sang Ngụy Anh.

“Tôi kháo, xong rồi….." An Cảnh buồn bực hô một tiếng.

Người có cừu hận thứ hai nên là người có máu dày, nếu không được thì sẽ hy sinh một công, nhưng bất kể thế nào cũng không thể là trị liệu. Trị liệu lượng huyết không nhiều, hơn nữa Boss quần công liên tục đánh rớt huyết, giữ được 3,5 vạn huyết rất khó. Nếu trị liệu gục, lượng huyết 20% còn lại của Boss cũng không có biện pháp đánh. Cho dù bạo công cũng không thể đánh ngã Boss nếu không có ai thêm huyết, trị liệu gục, chỉ có thể làm lại. Dù trong 15 người có 3 trị liệu, một người gục, dựa vào 2 người khác thêm huyết cho mọi người cũng thật khó khăn, huống chi người gục còn là Ngụy Anh.

Những người khác trong đội cũng phát hiện tình hình, đang lúc không biết làm sao, Tiêu Chiến rất nhanh ở kênh đội ngũ đánh hai chữ.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: tiếp tục.

Sau đó dùng khinh công nhảy vào đám người đang cận chiến, ánh sáng lóe lên, Lam Vong Cơ chạy nhanh đến cấp Ngụy Anh kỹ năng chuyển cừu hận, sau một luồng sáng, vốn là người có cừu hận thứ 3 Lam Vong Cơ liền thay vị trí Ngụy Anh trở thành người có cừu hận thứ 2. Cùng lúc Lam Vong Cơ chuyển đi cừu hận, Tiêu Chiến rất nhanh cho hắn hai bình hồi huyết liên tục, thêm kỹ năng hồi huyết lớn.

Lúc này, đường huyết của Boss vừa lúc còn 20%, Lam Vong Cơ thay thế Ngụy Anh tiếp đại chiêu cảu Boss, lượng huyết lập tức giảm 80%, Tiêu Chiến lập tức đem kỹ năng thêm huyết lớn còn lại cho hắn, trước đó còn cấp cho hai bình liên tục hồi huyết, đường huyết của Lam Vong Cơ lập tức đầy.

Sau đó Lam Vong Cơ cùng Bách Thảo Chiết bắt đầu làm DPS bạo lực, một phút sau, Boss ầm ầm ngã xuống.

Lúc này mọi người như đang bị ngừng lại, ai cũng không động đậy, cũng không có người đi lên tìm trang bị.

[Đội ngũ] Thiển Lam Quyến Rũ: tôi sát, Ngụy Anh cũng Lam Vong Cơ phối hợp thật sự rất tuyệt vời!!! vừa rồi tôi còn nghĩ sẽ bị đánh diệt toàn đội.

Thiển Lam Quyến Rũ đánh vỡ im lặng của cả đội, kênh đội cũng ầm ĩ lên.

[Đội ngũ] Cúc Hoa Cô Nương: tôi cũng nghĩ là bị tiêu diệt hết rồi, một hơi nghẹn đến bây giờ, thật sự là rất kích động.

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: làm sao bây giờ, tôi càng ngày càng sùng bái Vong Cơ đại thần cùng Ngụy Anh tỷ tỷ.

[Đội ngũ] Nam Tử Vác Đại Đao: thực xin lỗi, tôi vừa mới vướng chút chuyện, giờ mới trở lại.

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: thật là tốt! tiếp tục cố gắng!

[Đội ngũ] Thiển Lam Quyến Rũ: thật là tốt +1.

[Đội ngũ] Ôn Nhu Thâm Lam: +2, chuẩn lão bà.

[Đội ngũ] Tự Lực Cánh Sinh: +3…..

(hình như cái ông nam tử kia là người cừu hận nhiều thứ 2 bị gục á)

…..

“Tôi thao, hai người đây là ăn ý đến trình độ nào a? Như vậy cũng được?" Đóng YY để lỗ tai yên lặng trong chốc lát, An Cảnh vươn tay vỗ Tiêu Chiến, “Hai người đây là nghịch thiên a."

Tiêu Chiến cười nhẹ, không nói gì. Cậu cùng Lam Vong Cơ ăn ý với nhau như vậy từ lúc nào không biết, không cần nhiều lời cũng có thể đoán được động tác tiếp theo của đối phương.

Đệ tử Cô Tô có kỹ năng hạng nhất là chuyển đi cừu hận, bình thường luôn dùng với T, để tránh bản thân bị OT, khoảng cách hữu hiệu là 8 thước. Ngụy Anh lúc nãy vẫn đứng ngoài đội ngũ, cách Lam Vong Cơ 10 thước, cho nên chỉ có thể chạy vào để Lam Vong Cơ có thể sử dụng kỹ năng. Cũng may Lam Vong Cơ hiểu ý định của cậu, mới có phối hợp lúc sau như vậy.

Cứu hết những người bị chết, An Cảnh đi xem trang bị, chia đều cho những người cần. Trong kênh đội ngũ mọi người vẫn ồn ào nói chuyện, cuối cùng lại kéo đến tận kênh bang hội.

“Tôi nói Tiểu Chiến , cậu có thể giúp tôi hỏi Lam Vong Cơ thuộc tính trang bị như vậy làm thế nào được? Lực sát thương quá mạnh. hỏi Bách Thảo Chiết cũng được." Ra phụ bản, An Cảnh quăng tới ánh mắt không để cho người ta cự tuyệt, nhất định phải làm.

Tiêu Chiến vẫn chỉ luôn nhìn lượng trị liệu, cũng không chú ý sát thương của công, nhìn qua chỉ thấy, lực sát thương thứ nhất là Lam Vong Cơ, thứ hai là Bách Thảo Chiết. An Cảnh xếp thứ ba, ít hơn Bách Thảo Chiết 1 vạn lực sát thương, mà DPS xếp thứ tư ít hơn Lam Vong Cơ gấp đôi.

“Tự hỏi đi, em cũng không biết." Cậu đối với thuộc tính trang bị trị liệu thì rất rõ, nhưng đối với chức nghiệp khác thì không hiểu lắm.

“Ngại hỏi, cảm giác như không có việc gì lại đến bắt chuyện….." Tuy An Cảnh rất sôi nổi, nhưng cũng sĩ diện, ngẫu nhiên cũng có chút tính tình trẻ con.

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, mật tán gẫu tìm Bách Thảo Chiết, để hắn cùng An Cảnh thảo luận một chút. Tuy An Cảnh cùng Bách Thảo Chiết một người là cân chiến một người là viễn trình (?), nhưng cách chế tạo trang bị của Bách Thảo Chiết tốn ít tiền hơn Lam Vong Cơ, thích hợp với tầng lớp sinh viên bọn họ.

Bách Thảo Chiết cũng thoải mái đáp ứng, sau đó mật nói chuyện với An Cảnh. An Cảnh cười tủm tỉm liếc Tiêu Chiến một cái, rồi quay lại tập trung bản bạc vấn đề của hắn.

Tất cả ra phụ bản, nhưng người khác lại không có ý muốn rời đi, trong đội ngũ còn gọi đại thần đến đại thần đi. Đùa vui ồn ào, Lam Vong Cơ vốn không nói chuyện đã mở miệng.

[Đội ngũ] Lam Vong Cơ: hiện tại có thể trả Ngụy Anh lại cho tôi đi.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: …..

[Đội ngũ] Hồng Nương Hủ Gia: ngao, có có có, đều trả lại cho anh a.

[Đội ngũ] Thiển Lam Quyến Rũ: có cần của hồi môn không? Cả bang chúng tôi đều là của hồi môn a.

[Đội ngũ] Ngụy Anh: …..

[Đội ngũ] Tiểu Đông Tây: Ngụy Anh tỷ tỷ thẹn thùng.

…..

Nhìn những người này tự biên tự diễn, Tiêu Chiến đột nhiên thật không biết nói gì. Nhưng là… lời Lam Vong Cơ thật cũng có chút… mờ ám…..

[Mật] Lam Vong Cơ: ngựa hai người cưỡi lấy ra đi, đi một chút.

Tiêu Chiến thả ngựa ra, chuẩn bị rời đi nơi ‘thị phi’ này. Hai người lên ngựa, quyền điều khiển giao cho Lam Vong Cơ.

[Đội ngũ] Lam Vong Cơ: về sau cần gì cứ bảo Ngụy Anh tìm tôi. đi trước.

Nói xong liền thúc ngựa mang theo Ngụy Anh rời đi, lưu lại phía sau một loạt người trừng mắt nhìn bóng dáng hai người…..

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro