Chương 2#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người điều đi đến phòng ăn, hôm nay bà đã tự làm những món mà Tiêu Chiến thích từ khi lúc nhỏ, vì bà biết ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật của anh, nhưng bà biết con trai từ khi lên làm chủ tịch anh đã không còn quan tâm đến sinh nhật của mình từ sáu năm trước, nên bà đã âm thầm tự tay nấu những món ngon cho anh,

"Chị dâu nấu ăn rất ngon đấy, đã bao nhiêu năm hương vị vẫn như vậy nha " Ngồi vào bàn ăn, Tiêu Chiến rất im lặng, đến cả hai ông bà cũng vậy, vì Tiêu Chiến có thói quen từ nhỏ là lúc ăn không bao giờ nói chuyện, chính vì thói quen này nên ông bà cũng quen với anh, thế nên lúc này trên bàn im lặng nên Nhất Bác đã lên tiếng khen món ăn của bà cho vui,

"Chú quá khen rồi, nếu ngon thì ăn nhiều vào " Mẹ Tiêu Chiến nghe vậy liền mỉm cuời vui vẻ,

"A Chiến, chú con có bàn với ba, chú ấy nói muốn đến nhà con ở, con thấy sao có đồng ý chứ " Tiêu Chiến không quan tâm câu chuyện trên bàn vẫn là im lặng, không lâu sau đang ăn được nữa chừng, đột nhiên ba anh lên tiếng, nói là Nhất Bác hiện muốn đến sống cùng anh,

"Không được, nhà của ba rất lớn lại có nhiều phòng như vậy, chú ấy đến chỗ con ở làm gì" nghe chuyện đề nghị này, đang ăn thì bị khựng lại, cảm thấy khó chịu nên lập tức từ chối,

"Vì chú thích cháu, không nói nhiều, lát nữa chú sẽ đến nhà cháu ở " Lúc này Nhất Bác mới xen vào nói, nhìn anh mỉm cười, và tự mình mặt dày quyết định luôn,

"Chú...,thôi được rồi tùy chú vậy " tức giận với tự quyết định của cậu ta, sau đó lại thôi cứ mặt kệ, dù gì cũng không nói lại cậu ta,

Cảm thấy ăn không ngon thật mất hứng, nên đã dừng đũa lại, nói với mẹ anh là đã no rồi đứng lên, đi ra ngoài phòng khách, nhưng thật sự anh chưa hề ăn được nhiều, hiện tại vẫn còn rất đói, nhưng anh có thể chịu đựng được vì anh đã quen với điều này,

Từ khi lần đó sảy ra, và dọn ra ngoài sống, anh đã chưa một lần quan tâm sức khỏe của mình, cứ cấm đầu vào công việc, làm đến không ngừng nghỉ, đó là điều anh muốn tự phạt bản thân mình,

Năm đó từ khi Nhất Bác đi nước ngoài học, anh ở đây có một mục tiêu sẽ trở thành một bác sĩ, đó là lời đề nghị của một người quan trọng đối với anh, nhưng không ngờ ba anh nhất quyết phản đối, còn anh lúc đó chỉ là một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, là một đứa trẻ ngoan ngoãn có hiếu, không thể chống lại sự cãi vã giữa ba mình, nên vài năm sau khi lên làm chủ tịch, anh mới tự sống tính cách trầm lặng và quyết định ra ngoài tự lập, và nhốt chính mình vào những công việc,

"Tử Huân, bảo Tiểu Mậu chuẩn bị xe về nhà" ngồi một lúc nói chuyện với mẹ anh, thì phát hiện đã hơn chín giờ, nên anh phải về, trước khi về còn chào ba mẹ anh,

"A Chiến, nhờ con chăm sóc chú nhé " ba mẹ anh tiễn anh ra ngoài cửa, không quên nhắc nhở anh chăm sóc cho Nhất Bác,

"Chú ấy đâu phải là con nít nữa, con biết rồi ạ, con chào hai người, con đi đây " anh cau mày khi nghe lời dặn dò, miệng còn lầm bầm nói gì đó mà ba mẹ anh không nghe được, sau đó mới nhìn ông bà mỉm cười chào rồi quay đi,

"Cũng đã tối rồi hai cậu về đi " trên đường đi về nhà, Tiêu Chiến và Tiểu Mậu và Tử Huân điều nói về công việc, khiến Nhất Bác  nghe mà chán, nhưng có điều cậu rất thích vẻ mặt chăm chỉ của anh, mà không hề nói một tiếng, chỉ ngồi nhìn anh, sau đó cuối cùng cũng đến nơi, anh chậm rãi bước, xuống, nhưng lúc khi xuống xe như mọi hôm lúc nào cũng căn dặn cả hai về nhà,

"Vâng chủ tịch " cả hai cùng lịch sự chào anh, tuy cả hai làm cho anh đã lâu, nhưng vẫn giữ phép tắc cúi chào anh, vì anh là một chủ tịch,

"Người làm của cháu trung thành nhỉ " bước xuống xe đi theo Tiêu Chiến, vào một tòa chung cư cao cấp hạng sang, sau đó bộc miệng nói về hai người trợ lý và tài xế của anh,

"Chú có vào hay không, hay muốn tôi trả chú về cho ba tôi " không thèm để ý cậu ta nói về người của mình, chỉ thấy cậu thật nói nhiều, bực mình mà nói một tiếng,

"Vào mà, đừng lạnh lùng như vậy "Nhất Bác giật nảy khi bị cái lườm của Tiêu Chiến, nhìn mình, nhanh chóng cầm vali đi vào,

"Cũng rộng rãi tiện nghi sạch sẽ chứ nhỉ, cháu tự làm việc nhà, tự nấu ăn luôn à " Nhất Bác vừa bước vào nhà, nhìn căng nhà khá rộng và sạch sẽ, cảm giác ấm cúng, phần dưới có hai phòng và có thêm một cái lầu, tuy nói nó là lầu nhưng nó chỉ là một cái gác phần trên của căng hộ, mà phần trên đó rất rộng lớn,

"Chú ở trên gác đi, trên đó cũng thoáng " vô đến nhà Tiêu Chiến nhanh chóng cởi Áo vest và cavat ra, tay còn chỉ lên gác bảo cậu ta ở trên đấy,

"Bên dưới còn phòng sao không cho tôi ở đó " Nhất Bác nhìn lên căn gác ấy cũng được, nhưng có điều bên dưới vẫn còn một phòng trống sao lại không cho cậu ở mà phải lên gác,

"Không tiện, đừng nói nhiều nữa, mau dọn đồ của chú lên đó đi " Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, tay đang cởi nút Áo nhỏ của bộ đồ vest, cau mày nhìn cậu nói, sở dĩ anh không muốn cậu ta đối diện phòng mình,

"Này, A Chiến sao anh lại lạnh lùng với tôi quá vậy, dù sao tôi cũng là chú của anh đấy, từ nhỏ hai chúng ta rất thân nhau kia mà " ngay lúc này cảm thấy không được, nên đã nói chuyện xưng hô kiểu người lớn tuổi và người nhỏ tuổi, dẹp địa vị chú qua một bên,

"Cậu nên nhớ, tôi tôn trọng ba mẹ tôi gọi cậu một tiếng chú là tôi đang... " Tiêu Chiến tức giận đứng dậy quát lớn, đột nhiên nói một hơi rồi cảm giác đau trước ngực nên mới dừng lại mà bỏ vào phòng mình,

"Anh muốn nói gì, sao không nói nữa, muốn đi đâu sao lại không nói nữa " Nhất Bác khựng đơ người khi nhìn thấy anh tức giận quát lớn với mình, nhưng lại lúc đang nghe cậu quát thì dừng lại, su đó chợt muốn nghe lời nói tiếp tục nên mới đi theo hỏi, nhưng anh đã vô đến tận phòng rồi,

"Thật thú vị " tuy nhiên vẻ mặt anh lạnh lùng như vậy, nhưng cậu lập tức mỉm cười thích thú sau đó suy nghĩ một chuyện thú vị sẽ chơi với anh,

Tiêu Chiến vào bên trong phòng đột nhiên ngồi khuỵ xuống, thở thật mạnh tay thì chạm trên trước ngực, thật sự tâm anh rất lạ, không ngờ sáu năm nay tưởng như quên được cảm giác này nhưng không ngờ bây giờ nó lại xảy ra với anh,

Đã sáu năm kể từ khi ngày đó sảy ra khiến anh suy sụp, dường như muốn tự tử kết thúc cuộc đời, nhưng vì một vật nhỏ quan trọng đã làm anh suy nghĩ lại, và anh hiện giờ đã là một con người khác, không còn là một người yếu đuối như trước nữa,

Tiêu Chiến ngồi một lúc dưới sàn nhà, rồi mới đứng dậy, đi đến tủ quần Áo lấy một bộ đồ ngủ, sau đó đi ra ngoài đến phòng tắm,

"Tắm xong rồi à, wow nhìn xem thân thể cháu vẫn đẹp như xưa nhỉ " Tiêu Chiến vừa tắm xong bước ra, Nhất Bác nhìn thấy anh rất đẹp tuy có mặc quần Áo, tóc ước thân thể mảnh khảnh eo nhỏ, khiến cậu nhìn đến mê người, sau đó giọng nói gian manh nhìn anh mỉm cười nói,

"Chú im ngay cho tôi " Tiêu Chiến giật mình khi nghe cậu lên tiếng, chân mày lập tức cau lại đến khó chịu mà lườm cậu,

"Thật nhớ sáu năm trước quá, nè nè đứng lại, nhà con khăn tắm không " sau đó không từ bỏ mà đột nhiên nhắc lại chuyện xưa, Tiêu Chiến vì nghe cậu nhắc lại chuyện xưa quả là tim nghẹn lại không muốn nghe nhanh chóng đi vào phòng mình,

"Ở trong phòng tắm có sẵn khăn mới, lấy mà dùng " Tiêu Chiến tức giận tiếng vọng ra bên ngoài rất lớn,

Ngồi trên bàn làm việc, quả là rất khó chịu, ngồi ôm đầu cố gắng không cho phép mình nhớ lại nổi đau đó nữa, và tự mình tiếp tục nhốt bản thân trong công việc, mỗi lần muốn quên đi chuyện không vui, anh sẽ lấy những thứ công việc ở công ty ra để tra khảo làm nó, còn không anh sẽ lấy một bức ảnh mà anh yêu thích nhất, xem đến quên luôn thứ không vui,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien