Chương 3#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó làm việc đến một hai giờ sáng mới chịu thôi, sau đó mới đi đến giường mà ngủ, đến sáng mai anh như thói quen dậy sớm tuy ngủ rất khuya,

Như mọi ngày anh xuống bếp nấu một ít thức anh, chợt nhớ ra cậu ta đang ở cùng mình, nên đành nấu thêm, tuy rằng mỗi ngày anh điều nấu hai phần một cho anh một lần cho một người quan trọng của anh, giờ đây có cậu ta anh sẽ nấu thêm một phần,

Nấu xong vẫn là không ăn ở nhà, lấy khay đựng thức ăn để đem đi, sau đó chuẩn bị mặc âu phục gọn gàng mới đi đến công ty,

Nhất Bác lúc này đây từ đầu đã ngửi được mùi thức ăn, nên mới tỉnh dậy, sau đó cậu từ trên gác nhìn xuống thấy anh cầm đến hai khay thức ăn đi ra ngoài,

Thấy anh đã đi, mới lê thê thân thể đi xuống nhà, rồi nhìn thấy trên bàn có sẵn thức ăn mà Tiêu Chiến đã nấu cho cậu, nhanh chóng đi đến nhìn vào thức ăn thật hấp dẫn, trên bàn còn có tờ giấy ghi chữ, nên cậu đã ngồi vào bàn mà ăn, quả là nấu ăn rất ngon hương vị không khác gì mẹ Tiêu Chiến nấu,

"Tiểu Mậu, đến công ty " anh cầm lấy khay thức ăn, nhanh chóng đi vào xe, con bảo Tiểu Mậu đưa đến công ty nơi mà mỗi ngày anh điều đến để gặp một người quan trọng,

"Hàn Quân ở đây nè " đi đến quán cà phê nơi bên trong công ty của anh, ngồi chờ một người, sau đó thấy từ xa nên đã vẫy tay gọi,

"Đến sớm thế, đây trả cậu " người phía xa nghe tiếng anh gọi, từ từ đi đến gần anh, trên tay còn dẫn theo đứa trẻ khoản hơn năm tuổi, đưa nó ngồi lên trên ghế và nói,

"Chào buổi sáng baba " một đứa trẻ nhỏ nhắn đáng yêu, khá lớn giống một người, dáng vẻ cũng dường như sắp vào lớp một,  nhóc con ngồi kế bên anh, nhìn lễ phép mỉm cười chào Tiêu Chiến,

"Dạo này có ngoan không " Tiêu Chiến tay chống cằm, nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn ôn hòa tươi cười với nó, đúng vậy đây thằng bé là con trai của Tiêu Chiến, tên là Tiêu Niệm, thằng bé đây cũng chính là bảo bảo đã cứu của vãn cuộc đời của anh, khi anh đang tuyệt vọng nhất,

"Baba yên tâm, hài nhi rất ngoan " Tiêu Chiến nhanh chóng đưa cơm cho nó, đứa bé háo hức, ngồi nghiêm túc ăn, thật là một cảnh rất quen thuộc, ăn không nói chuyện, tính cách như Tiêu Chiến, làm gì cũng điều nghiêm túc hết, đến cả ăn cũng vậy,

"Đứng vậy, thằng bé rất ngoan không quậy phá gì mình cả, thật sự mình rất bất ngờ khi một đứa trẻ chưa được sáu tuổi đã rất chăm chỉ đọc sách đến nghiêm túc như nó hết, cực kỳ giống cậu " Hàn Quân ngồi đối diện xoa đầu thằng bé, mỉm cười và khai báo với anh, thật sự Hàn Quân chưa bao giờ thấy một đứa trẻ mà tính cách khác xa với những đứa trẻ cùng tuổi, những đứa trẻ cùng tuổi điều quậy phá hoặc đòi hỏi này nọ, nhưng đối với Tiêu Niệm này thì lại khác, lúc đầu có hơi bất ngờ, nhưng giữ riết cũng quen,

Tiêu Chiến ngồi nhìn thằng bé ăn rất ngon lành, sau đó nhớ lại lúc nó đến bên anh, cũng may lúc đó anh quyết định giữ nó lại, và từ khi có thằng bé anh đã chở nên mạnh mẽ phấn đấu, cố gắng kiếm thật nhiều tiền, ngoài ra anh còn dành riêng thời gian và tình thương cho nó, không ngờ anh lại sinh ra một đứa trẻ hiểu chuyện, già dặn biết nghe lời, nên cũng yên tâm, và cũng vì nó mà anh mới quyết định dọn ra ngoài sống không cho ông bà hay biết,

Và từ lúc sinh nó ông bà mới phát hiện biết đến, tuy ông bà rất giận dữ vì con trai giấu ba mẹ, chuyện anh một mình sinh con, nhưng vì thương anh và đứa cháu nên không giận nữa, và ông bà có hỏi đến đứa trẻ là con ai nhưng anh tuyệt đối không bao giờ nói ra, và có hỏi bao nhiêu lần cũng điều vô ích, và ngày tháng trôi qua chuyện về cha của Tiêu Niệm là ai vẫn không ai biết, và chuyện này dường như đã quên lãng,

"Có ngon không, cho chú một miếng đi " Hàn Quân ngồi nhìn đứa trẻ ăn thật ngon lành và mùi thức ăn thật thơm, nên đùa với thằng bé, nhưng Tiêu Niệm chỉ nhìn chứ không hề lên tiếng, Hàn Quân lườm nhẹ một cái rồi mỉm cuời, anh cũng không làm lạ gì hành động này của nó,

"Đừng quậy, để thằng bé ăn đi, nếu muốn ăn ngày mai đến nhà tôi ăn cơm để cảm ơn vì chăm thằng bé giúp tôi " Tiêu Chiến đẩy đầu của y ra vì đang làm chướng ngại vật của thằng bé đang nghiêm túc ăn sáng, và sau đó muốn mời y đến nhà để anh có thể nấu một bữa cơm cho y vì cảm ơn y đã giúp anh chăm sóc thằng bé,

"Vậy thì tuyệt quá " Hàn Quân thích thú mỉm cười thật tươi, quả là anh có phúc lọc ăn rồi,

Cả ba người ngồi trong quán cà phê cười nói vui, thì phía bên ngoài có một người đang nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, vừa bực bội vừa thắc mắc vì nhìn thấy anh đang tươi cười kiểu ôn nhu với đứa trẻ ngồi cạnh anh,

Cậu ta đứng một lúc rồi mới quay người bỏ đi,

Một ngày công việc như mọi hôm, đến chiều mới về đến nhà, thì lúc vừa bước vào nhà đã thấy một chiếc giày cao gót màu đỏ của nữ nằm dưới sàn nhà,

"Ah" anh chính thức vào nhà, thì đã nghe một tiếng lạ phát ra rất nhỏ từ trên gác, anh cau mày đứng một lúc lại nghe thêm một tiếng la, lần này rất lớn hơn tiếng ban đầu, thì anh đã chợt nhận ra, Nhất Bác đã đem người về, còn dám làm chuyện đó trong nhà anh thật quá đáng, anh liền tức giận bỏ vào phòng đóng cửa thật mạnh,

"Về rồi " từ trên gác hai người đang làm chuyện đó, Nhất Bác liền nghe tiếng đóng cửa rất lớn, thì phát hiện người đã về, nụ cười liền cong lên mãn nguyện thích thú,

"Ai về cơ chứ, anh hãy tập trung đi mà " Cô gái gương mặt ửng đỏ xinh đẹp đang nằm dưới thân cậu, thở hổn hển phát hiện cậu đã dừng lại, tay cô ta ôm lấy cổ cậu với vẻ mặt ngây thơ,

Nhất Bác cô gái đột nhiên mơ hồ ảo giác nhìn thấy người dưới thân mình đột nhiên lại là Tiêu Chiến, cậu lập tức khựng lại sau đó liền động tác nhấp nháy thật nhanh,

Tiêu Chiến bên trong phòng mình, ôm lấy hai bên tai lai, thật khó chịu mà tiếng rên càng lúc càng lớn dần, anh không chịu nổi nữa đành lấy tai nghe ra mà đeo vào, anh chìm trong những thứ nhạc loạn xạ bài nào cũng có thể nghe được miễn là không phải những thứ tiếng tồi tệ đó,

Lúc về đến nhà cũng không thể tắm rửa được, vì không muốn ra ngoài đối diện với cả hai người đó, đến cả bữa ăn anh cũng phải nhịn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien