Chương 29#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến chạy một mạch đến nhà Nhất Bác lần này anh phải kiềm chế bản thân để có thể đưa Niệm Niệm về, dù bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra với anh,

"Cậu chủ mời vào trong ạ " vừa đến ngôi nhà biệt thự của Nhất Bác, anh ngay lập tức có người mở cửa ngay, còn là trợ lý của cậu đón vào,

"Con tôi đâu " Tiêu Chiến tức giận đi vào hô lớn tiếng,

"Em đến rồi, mau ngồi xuống đi " Nhất Bác từ trên lầu hiên ngang bước xuống với vẻ mặc tươi cười với anh,

"Trả lại Niệm Niệm cho tôi " Tiêu Chiến nghiêm túc đối mặt với cậu, nhưng anh lần này không thể nhỏ nhẹ nữa,

"Thằng bé cũng là con tôi mà " Nhất Bác ngồi xuống ghế, vẫn nhìn anh đứng ở đó mà trả lời,

"Nó là con của tôi, chỉ một mình tôi, chú không xứng làm bố nó " Tiêu Chiến tức giận quát lên đi đến gần cậu,

"Em cũng đã thừa nhận thằng bé là con tôi rồi đấy " Nhất Bác bất người ngồi dậy, cậu ngạc nhiên khi anh đã thừa nhận thằng bé chính là con của cậu, cậu thật sự rất vui, sau đó nhanh chóng Nhất Bác ôm lấy anh vào lòng,

"Chú... " Tiêu Chiến tức giận nhưng lại bất ngờ với cái ôm cậu cậu, anh liền cố gắng vùng vẫy,

"A Chiến, tôi xin lỗi em về những chuyện trước đây, tôi cũng không mong em tha thứ cho tôi, nhưng tôi muốn bù đắp sai lầm và tội lỗi mà tôi đã gây ra cho em, có được không" tuy anh đang cố gắng vùng vẫy, nhưng Nhất Bác vẫn ôm anh thật chặt bên mình, cậu ôn nhu nói lời nhẹ nhàng hối hận xin lỗi anh một các chân thành nhất, cậu thật sự trách bản thân mình từ khi biết những chuyện của anh đã trải qua vì cậu,

"Tôi... Tôi sẽ không đời nào ở bên một người như chú nữa " Tiêu Chiến thật sự rất tức giận liền quát lớn, nhưng lúc này khi nghe những lời của Nhất Bác càng khiến anh sầu não hơn, và không thể nào đưa ra quyết định đưa ra lựa chọn được,

"Tôi biết em chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng tôi xin em, đừng dày vò tôi nữa được không, xin em đấy " Nhất Bác ân cần dỗ dành anh thật dịu dàng, nhưng thật sự cậu không chịu đựng được khi cảm giác dày vò này nữa,

"Chú... Chú mau buông tôi ra " Tiêu Chiến vẫn cố gắng vùng vẫy, nhưng thật sự cậu ôm quá chặt, anh không thể nào thoát được vòng tay này,

"A Chiến tôi thật sự không thể sống khi thiếu em đâu " mặc cho Tiêu Chiến cứ vùng vẫy, cậu vẫn không bao giờ buông anh ra, nếu một lần nữa buông anh ra, thì anh sẽ rời khỏi mình và cảm giác mất anh thật sự rất đau đớn,

"Vậy chú có biết từ khi chú đi, tôi như người vô hồn hay không, tâm trạng của tôi giống hệt hiện tại bây giờ của chú đấy, chú cảm giác thế nào, đau đớn lạc lõng khi không có mình yêu bên cạnh là như thế nào chưa, chú đã hiểu chưa " Tiêu Chiến nghe những lời này, anh liền buông xuôi, không vùng vẫy nữa nhưng thay vào đó những lần anh cô đơn đau đớn lại nhắc nhở anh,

"A Chiến, tôi đã hiểu cảm giác của em " ngay bây giờ cậu mới thấm thía hai từ đau đớn của anh, những lời anh nói ra như hàng ngàn con dao đâm thân thể anh, thật khiến người ta khó chịu,

"Cảm giác của tôi chú chẵng bao giờ hiểu được đâu " Tiêu Chiến nước mắt liền rơi ra, thật sự nổi đau của anh, chẳng ai có thể hiểu được ngay cả cậu và ba mẹ anh,

Nhất Bác ôm anh thật lâu, rồi đột nhiên thả lỏng tay ra, nhưng Tiêu Chiến lại cảm giác rất kỳ, khi phát hiện ra cậu dường như đã gục vào người anh, " Này, chú làm sao vậy"

Tiêu Chiến lay động cậu nhưng vẫn không phản hồi lại, cụ tưởng cậu giả vờ nên anh tiếp tục gọi, "Nhất Bác, chú không sao chứ"

Sau đó đột nhiên thân thể Nhất Bác dần dần tuột xuống khỏi người anh, anh nhanh chóng chộp lấy mà đỡ cậu, anh thật sự không biết đang sảy ra với cậu, liền sợ hãi lung lay cậu tỉnh,

Nguyên Vân từ bên ngoài, nghe được tiếng gọi bên trong, liền nhanh chóng chạy vào thì thấy Tiêu Chiến đang đỡ lấy cậu mà hốt hoảng gọi người,

Nguyên Vân thấy vậy lập lo lắng hốt hoảng chạy đến đỡ phụ anh đưa Nhất Bác lên lầu  sau đó tra xem tình trạng cậu rồi Nguyên Vân mới thở nhẹ một cái, "Cuối cùng ngài ấy cũng chịu ngủ rồi "

"Ngủ, chú ấy chỉ ngủ thôi sao "

"Đúng vậy ạ, cậu chủ từ khi anh đi, ngài ấy không một ngày nào được ngủ cả " trợ lý nhìn vẻ tức giận của anh, cậu ta liền nghiêm túc nói ra mọi chuyện, đúng như lời Nguyên Vân nói, từ khi Tiêu Chiến đi và cậu ta biết sự thật nên đã tự mình dằn vặt bản thân,

Tuy biết anh ở đâu, nhưng sợ anh không tha thứ cho cậu, nên Nhất Bác rất lo lắng, lo cho anh và thằng bé đến nỗi chỉ biết vùi đầu vào công việc để chờ đến ngày tham buổi tiệc chỉ để gặp anh,

Nguyên Vân kể cho anh mới chuyện của Nhất Bác để cho anh hiểu, kể cả cải đêm anh bị trúng thuốc, cậu ấy cũng ôm anh vào lòng cả đêm lo lắng anh chạy mất, cho đến gần sáng mới chộp mắt được, nhưng cậu ấy ngủ không bao lâu là Nguyên Vân đã đến tìm cậu, và đến lúc phát hiện anh đã rời đi khỏi vòng tay mình, cậu liền luyến tiếc, nhưng vẫn phải rời khỏi nơi đó,

Sau đó về nhà vẫn không hề ngủ một giấc nào cả, liền nhanh chóng muốn đến công ty để gặp anh, nhưng niềm háo hức của cậu lại bị anh dập tắt đi, vì anh không ở buổi cuộc họp, đã vậy lại còn tránh né cậu, khiến cậu phải làm điều này để được gặp anh,

"Vậy cứ để chú ấy ngủ đi " Tiêu Chiến nghe cậu ta kể xong, liền nhìn Nhất Bác một lúc, tim lại đột nhiên càng mạnh dần đi, cảm giác hệt như sáu năm trước cả hai từng yêu nhau vậy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien