Chương 30#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cứ để cho cậu ấy ngủ yên giấc, còn anh cùng với Nguyên Vân đi đến phòng mà Nhất Bác đã đưa Niệm Niệm vào ngủ khi nãy,

Vì trước đó khi Tiêu Chiến chưa đến, cả hai đã cũng nhau chơi đùa, nào là đua xe đồ chơi, lắp ráp Lego và chơi rất nhiều thứ, cả hai chơi rất vui với nhau, đến khi Niệm Niệm buồn ngủ, thấy vậy cậu liền đưa nó lên cho nó ngủ,

Tiêu Chiến nhìn thấy con trai đang ngủ yên lành, anh thở nhẹ một hơi, nhanh chóng đi đến lây lây thằng bé dậy, "Niệm Niệm, dậy đi con "

"Baba, người đến rồi sao " thằng bé đang ngủ, nghe anh gọi ngay lập tức nó từ từ mở mắt ra nhìn anh mỉm cười,

Tiêu Chiến im lặng, nhanh chóng bế thằng bé trên tay, anh định đưa nó rời khỏi phòng này, đột nhiên Nguyên Vân ngăn anh lại mà nói, "Cậu chủ, anh muốn về sao, khó khăn lắm chủ tịch mới được gặp anh, anh nỡ lòng thấy ngài ấy đau khổ như vậy nữa sao ạ "

"Chú ấy đau khổ, thì liên quan gì đến tôi " Tiêu Chiến nhìn Nguyên Vân rồi lại tránh né ánh mắt của cậu ta, nhưng thay vào đó là sự nổi buồn của anh hiện lên trên gương mặt, tuy miệng anh nói vậy thôi, thật sự sau bao nhiêu năm nay dù biết Nhất Bác bỏ rơi mình, thế nhưng anh vẫn còn yêu cậu, dù tâm trạng cứ ám ảnh anh suốt bao ngày tháng,

Nhưng thật kỳ lạ cứ ngỡ cậu ta bỏ rơi anh,  anh sẽ cố quên cậu, thế nhưng lúc nào ở gần cậu hoặc nhìn thấy cậu là tim anh lại không chịu được mà cứ đập rất nhanh, còn có cảm giác ấm áp của sáu năm trước khi cậu bên cạnh anh cho anh hơi ấm vậy,

Cảm giác ấy khiến anh xiêu lòng, thoải mái đến nhường nào, thế nhưng nổi ấm áp thì cũng có nổi đau, mỗi lần anh muốn tha thứ cho cậu, đột nhiên nổi ám ảnh anh lại bị bỏ rơi thêm lần nữa, tưởng tượng cậu rời khỏi mình là quả thật rất đau đớn,

Thế nhưng anh quyết định cho mình một cơ hội, để thử thách thêm một lần nữa, dù sao anh cũng đã từng trải qua nỗi đau này rồi, thêm một lần nữa xem sao,

Tiêu Chiến bế Niệm Niệm xuống dưới nhà, cho nó ngồi ở ghế sofa để xem tivi, còn anh thì lại xuống bếp nấu một chút thức ăn, cho cậu và Niệm Niệm,

Ngay lúc này, Nhất Bác liền chợt thức dậy, hốt hoảng khi nhận ra vẫn còn Tiêu Chiến, vậy có khi nào lúc cậu ngủ, anh đã đem Niệm Niệm rời khỏi đây,

Cậu sau đó sợ hãi mà ngồi dậy thật nhanh, chạy ra ngoài thì chạm phải Nguyên Vân " A Chiến đâu, a Chiến đâu "

"Chủ tịch người đã đi rồi ạ " Nguyên Vân nghiêm túc trả lời cậu,

"Sao cậu không ngăn cản em ấy " Nhất Bác tức giận quát lớn với Nguyên Vân,

"Xin lỗi, tôi không thể ngăn được anh ta "

Ngay lúc này sắc mặt cậu liền trở nên đen lại, tinh thần sụp đổ khi anh lại một lần nữa rời khỏi anh, thật sự cậu cứ nghĩ anh rất hân mình, hận đến nỗi ở bên cậu một chút cũng không được,

"Bố, baba bảo con lên gọi bố xuống ăn cơm kìa ạ " Ngay lúc Nhất Bác suy sụp thất vọng chính bản thân mình, thì đột nhiên Niệm Niệm từ xa bước đến gần cậu còn nhỏ nhẹ gọi cậu xuống ăn cơm,

Sắc mặt của Nhất Bác liền tươi tắn hứng khởi, khi nhìn thấy Niệm Niệm vẫn còn ở nhà mình, vậy là Tiêu Chiến vẫn chưa đi, vẫn ở bên cậu,

Nhưng Nhất Bác đột nhiên nhận ra, mình đã bị cậu trợ lý trêu đùa, liền nhìn về phía Nguyên Vân cau mày tức giận, nói lời hâm dọa "Cậu gan lắm, dám lừa tôi, cậu coi chừng cái chức vụ của cậu đấy "

"Xin lỗi chủ tịch " Nguyên Vân dù bị hâm dọa, và rùng mình với ánh mắt của Nhất Bác, nhưng trong lòng cậu rất vui vì đã làm lành cho họ,

Nhất Bác nắm tay Niệm Niệm đi xuống dưới nhà, mặt cậu liền háo hức khi nhìn thấy Tiêu Chiến bê dĩa thức ăn đến bàn ăn,

Tiêu Chiến ngước lên nhìn thấy hai bố con cứ đứng thẩn người ra trên đó, anh liền cau mày quát lên, " Sao còn đứng đó, mau nhanh đến đây ăn đi "

"Tuân lệnh " cả hai bố con cùng nhau đồng thanh trả lời, nhanh chóng đi đến bàn ăn,

Tiêu Chiến nhìn thấy Nguyên Vân, cũng bảo anh ta đến ăn cùng mình, "Cậu đến ăn luôn đi "

Thế nhưng dù cậu muốn ăn, cũng không thể nào đồng ý, vì cậu đang lạnh cả sống lưng khi nhận được ánh mắt đang nhìn thẳng về phía cậu từ xa ngay ở bàn ăn, khiến cậu rùn mình, nên đã từ chối anh,
"
Tôi... Tôi có việc gấp cần phải giải quyết, gia đình cứ ăn ngon miệng đi nha " cứ thế nói xong, liền mỉm cười rồi đi thật nhanh nhất có thể để bảo toàn tính mạng cho mình,

Cứ thế buổi ăn, hầu như rất im lặng, Nhất Bác cũng biết anh khi ăn rất im lặng, nhưng thật không ngờ, đứa con trai của mình cũng thật im lặng đến đáng sợ, trừ lúc nào gắp đồ ăn cho cậu bé và anh mới mở miệng ra thôi,

"Niệm Niệm, ăn no rồi thì tự mình đến phòng ngủ đi nha, còn không thì xem phim nha "

Cả ba ăn xong xuôi, sau đó Tiêu Chiến phải dọn dẹp rồi rửa bát, còn Nhất Bác thì nắm lấy tay thằng bé đến ghế sofa ngồi xuống, còn căn dặn với thằng bé, còn Niệm Niệm chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu nghe theo lời cậu nói,

Xác định con trai yên tâm, sau đó nhanh chóng đi vào nhà bếp, nhìn thấy dáng vẻ thân thể mảnh khảnh, hấp dẫn thật mê người, muốn ôm lấy chiếc eo thon đang mang tạp dề,

Cậu liền lớn gan lấy hết dũng khí đi đến ôm chặt lấy anh từ phía sau, quả thật rất thỏa mãn khi được ôm anh, "Chiến Chiến "

"Chú buông tôi ra " dù bị ôm làm cho giật mình, nhưng cảm giác này thật tuyệt đối với anh,

Nhất Bác ôm anh thật chặt vào người mình, đầu cậu đặt vào vai anh mà nói, "Cảm ơn em đã tha thứ cho tôi và không rời bỏ tôi "

"Tôi tha thứ cho chú, nhưng tôi chưa hết giận đâu... Ah " Tiêu Chiến đang chăm chú rửa bát, bị cậu ôm vào lòng mà tỏa vẻ cau mày khó chịu, sau đó liền mắng cậu, thế nhưng chưa kịp nói thì bị cậu quay người lại bế ngồi lên trên bếp, khiến anh giật mình,

Tiêu Chiến lúc này nhìn thẳng khuôn mặt cậu đang háo hức tươi cười, anh liền đưa tay chạm nhẹ lấy gương mặt đẹp trai này, đột nhiên trong lòng anh rất cảm động, và sau đó liền suy nghĩ gì đó mà mỉm cười,

Anh đang suy nghĩ, dẫu anh biết tình yêu này là thứ không đáng tin cậy, thế nhưng anh vẫn muốn nguyện đánh cược nó thêm một lần nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien