Chương 41#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai làm đến không biết thời gian bao nhiêu lâu, vẫn không hề thấy ai đến gọi, nhưng cả hai không biết bên ngoài mọi người đang chờ cậu và anh,

"Nhất Bác đồ đầu heo nhà em, nhìn xem anh muốn đi không nổi đây này " một lúc sau cả hai mới đi ra, Tiêu Chiến kho chịu tức giận vừa đi vừa mắng Nhất Bác,

"Em xin lỗi..." Nhất Bác đi theo phía sau anh, mỉm cười thích thú, tâm trạng thoải mái, vừa đi vừa xin lỗi anh nhưng miệng cười rất háo hức,

"Cả hai xong chưa, bây giờ sẵn sàng đóng cảnh tiếp theo nhé " cả đoàn phim đều nhìn cả hai vừa đi vừa cải lộn, sau đó đạo diễn gương mặt tỏa vẻ vui mừng mà nói móc cả hai,

"Vâng ạ " cả hai đều đồng thanh trả lời Tiêu Chiến thì mặt mỏng xấu hổ ngượng, còn Nhất Bác mặt dày lại thích những lời trêu chọc này,

Sau đó cả hai cuối cùng cũng quay cảnh của mình xong, rồi cùng nhau hẹn tất cả đi ăn, trong số đó có Lưu Hải Khoan, Kỷ Lý,  Vu Bân, Tất Bồi Hâm, Trịnh Phồn Tinh, Lộ Tuyên, Tống Kế Dương, Vương Hạo Nhiên, có thêm Chu Tán Cẩm, và rủ luôn Vương Dục Chu đi cùng,

Còn về Trác Thành, thì Tiêu Chiến rũ cậu nhưng cậu lại không chịu đi, vì cậu không muốn nhìn thấy Lưu Hải Khoan cứ dính lấy anh ta, sau đó lại nhìn Chu Tán Cẩm không đáp lại tình cảm của Hải Khoan thì càng khiến cậu đau lòng hơn,

Tiêu Chiến và sư tỷ Lộ Tuyên cực khổ nói nhiều lắm mới rũ cậu đi, thì cuối cùng cũng chịu đồng ý mà đi với mọi người,

Đến quán ăn, mà sư tỷ đã đặt một phòng VIP cho cả bọn, đồ nướng lẩu Tứ Xuyên gọi trong một bàn lớn, tất cả đều bị bắt uống bia hết, kể cả những đứa nhỏ nhất trong đám cũng được uống,

Tuy uống cùng nhau lai rai, nhưng Trác Thành lại uống rất nhiều, vì phía ngồi của cậu là đối diện với Hải Khoan và Vương Dục Chu, thì là Chu Tán Cẩm sẽ ngồi chính giữa,

Hải Khoan thì cứ ôn nhu nhẹ nhàng chăm sóc cho Tán Cẩm, nhưng không được y đáp lại mà chỉ để ý đến Dục Chu, làm Trác Thành nhìn thấy mà khó chịu mà uống rất nhiều,

"Thành Thành, đừng uống nữa, cậu uống nhiều lắm rồi " Tiêu Chiến ngồi cạnh kế cậu, để ý từ lúc mới vào đến giờ cứ thấy cậu uống mãi không ngừng, không chịu được nữa nên anh mới ngăn cản cậu lại, giựt lấy ly bia trên tay của cậu,

"Em muốn uống, đưa đây " Trắc Thành nhanh tay giựt lấy lại cốc bia từ tay Tiêu Chiến, mơ hồ hơi xỉn nói, nhưng Tiêu Chiến vẫn cứ ngăn cản cậu,

"Tôi uống với cậu " sau đó đột nhiên Nhất Bác lấy ly bia từ trên tay Tiêu Chiến đưa qua cho Trác Thành, dường như muốn an ủi Trác Thành, thật sự tuy trong phim hai nhân vật là cậu và Trác Thành không hợp với nhau, nhưng Nhất Bác vẫn thích tiếp xúc với Trác Thành hoặc Lưu Hải Khoan và Vu Bân hơn, tuy vẻ ngoài không hiện ra, nhưng Nhất Bác không ưa gì Chu Tán Cẩm, vì một số lý do liên quan đến động chạm Tiêu Chiến,

"Vương Nhất Bác, sao em lại... " Tiêu Chiến nhìn cậu tức giận nghiến răng, ý bảo sao lại hùa theo với Trác Thành mà tiếp tục cho cậu ấy uống,

"Cậu ấy buồn, thì cứ để cậu ấy uống cho đã đi, Chiến Ca anh không hiểu đâu " Nhất Bác cầm lấy cốc bia nhìn anh với tâm trạng như đứa trẻ cô đơn mà nhìn anh nói, sau đó uống một hớp hết nguyên ly,

"Sao lại không hiểu, thôi được cùng uống nào, cạn ly " anh dường như hiểu vấn đề của Nhất Bác, anh lúc này khá là bận rộn, phải liên tục quay phim quảng cáo chụp ảnh ở nơi khác xa nên có lúc không thể về nhà đến mấy ngày, còn bận đến nỗi không thể nhắn tin cho cậu, nên cậu ấy là một đứa trẻ vẫn cảm thấy tâm trạng rất cô đơn là đúng,

Cả bọn ngồi rất lâu không chỉ Trác Thành và Nhất Bác uống say, ấy vậy mà anh không hề để ý đến lúc ăn xong xuôi mới nhận ra thêm một người say bí xị nữa là Hải Khoan,

Cả bọn cùng nhau dìu về khách sạn, phòng ai nấy về, sư tỷ thì được trợ lý đưa về, còn Vương Dục Chu, thì được Tán Cẩm cho ở cùng phòng, y còn không để ý đến người đang say Hải Khoan nữa,

Ba đứa trẻ phải giúp anh mới có thể đưa Trác Thành và Hải Khoan chung một phòng vì Trác Thành để chìa khóa ở đâu vẫn biết, anh thì không muốn làm phiền tiếp tân khách sạn vì đã tối, nên thôi cho cậu ấy ngủ phòng của Hải Khoan luôn,

Đưa hai người họ về phòng đã xong, ba đứa nhỏ cũng về phòng của mình, còn anh thì không vướng bận gì cả, vì Nhất Bác vẫn còn chút tỉnh táo mà anh không cần phải dìu đỡ, đã vậy còn mạnh hơn khi còn tỉnh táo mà bế anh về phòng, khiến anh ngại xấu hổ muốn chết, cũng may ở sảnh không có ai,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro