Chương 42#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm thức dậy thân thể tràn đầy năng lượng thoải mái, chỉ có Nhất Bác vẫn còn chưa tỉnh giấc vì hôm qua uống hơi nhiều, Tiêu Chiến ngồi dậy nhìn Nhất Bác ngủ say như heo, anh lập tức nhéo mũi cậu một cái rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân,

Tiêu Chiến xong xuôi nhìn lại đồng hồ thấy thời gian còn nhiều, chưa đến giờ quay phim nên mới mặc quần Áo đơn giản đi xuống nhà ăn của khách sạn để uống một chút cà phê,

"Thành Thành " lúc này đi xuống sảnh chính thì thấy Trác Thành đang ngồi phòng khách của khách sạn, với gương mặt rất khó coi, nhưng anh vẫn cứ kêu gọi cậu,

"Anh Chiến, chào buổi sáng " Trác Thành nghe tiếng anh gọi, cậu mới đột nhiên giật mình, như hồn trên mây trở về vậy, sau đó mới bình tĩnh mà nhìn anh mỉm cười,

"Sao cậu dậy sớm thế, cảm thấy thế nào rồi " Tiêu Chiến cảm thấy cậu cứ thất thần, tuy là có cười với anh, nhưng đó lại là nụ cười miễn cưỡng, không ra hồn chút nào, anh cứ nghĩ là cậu chưa tỉnh rượu nên mới hỏi,

"Em ổn, cảm ơn anh " Trác Thành tinh thần vẫn như người mất hồn mà trả lời anh,

"Trác Thành chuyện... " Tiêu Chiến nhìn thấy cậu buồn bã, anh biết là chuyện gì định khuyên cậu hay từ bỏ đối phương mà cậu yêu thầm, anh biết nếu anh nói ra chắc chắn cậu sẽ không vui,

"Em đi trước đây, anh ở lại uống cà phê một mình đi nhé " nhưng anh chưa kịp nói ra, thì Trác Thành từ xa đã thấy ai đó gương mặt trở nên cau lại, nên đã chào anh trước, sau đó bỏ đi rất nhanh,

"Thành Thành em đứng lại cho anh, anh muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng một chút " Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng thì nhìn về phía tiếng lên tiếng gọi Trác Thành người đó lại là Hải Khoan đang dí theo sau Trác Thành,

Thì ra Trác Thành đang né tránh Hải Khoan, nhưng anh vẫn là không hiểu chuyện gì giữa hai người họ, nhưng sao Trác Thành nhìn thấy Hải Khoan lại sợ hãi mà tránh né như, không phải cậu thích Hải Khoan hay sao, thật sự Tiêu Chiến không hiểu, thôi đành ngồi uống cà phê một mình

Quay về chuyện tối hôm qua, lúc mấy đứa nhỏ dìu Hải Khoan và Trác Thành cùng nhau chung một phòng, cả hai đều say mất ý thức, nên đã làm chuyện đó ân ái với nhau cả đêm, lúc sáng Trác Thành tỉnh lại giật mình khi thấy Hải Khoan đang ôm lấy mình, mà thân thể cả hai đều không mặc gì, đã vậy cậu kiểm tra bên trong đúng là cậu và anh ta đã làm chuyện đó,

Hoản loạn nên đã từ từ cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng lúc mặc quần Áo vào thì đột nhiên Hải Khoan tỉnh giấc và nhìn anh chằm chằm,

Trác Thành ngay lúc này xấu hổ nên đã cầm lấy Áo khoác mình mà chạy loạn một mạch ra ngoài mà không nói một lời nào cả, cậu chạy không biết chạy đi đâu, cuối cùng ngừng lại sảnh chính của khách sạn mà ngồi trên chiếc ghế sofa, chân cậu còn không mang giày hoặc dép,

Ngồi một lúc suy nghĩ gì đó, mới cảm thấy xấu hổ, cậu hiện tại làm sao có thể đối diện với anh ta nữa đây, ngồi thẩn thờ mất hồn một chút nên mới nghe tiếng gọi của Tiêu Chiến,

Sau đó cậu lúc này mới nhìn từ xa thấy Hải Khoan nên đã chạy trốn anh, sao có thể đối diện nói chuyện với anh ta chứ, Trác Thành chưa kịp chạy đã bị Hải Khoan phát hiện nên mới đuổi theo cậu,

"Nhất Bác em dậy chưa, Ah... " Tiêu Chiến ngồi uống cà phê lướt weibo một chút, sau đó mới trở lại phòng của mình còn cầm theo một ít thức ăn và canh giải rượu cho cậu, nhưng lúc vào phòng thì bị Nhất Bác ôm vào lòng,

"Mau đi rửa mặt đi, nước miếng chảy ra hết rồi nè, còn gì là cool guy nữa chứ " Nhất Bác ôm anh, nhưng vẫn ngã vào người anh nũng nịu còn ngái ngủ, anh liền dùng tay búng vào trán cậu bảo đi rửa mặt,
"Anh đã đi đâu vậy " Nhất Bác nhướng mắt lên nhìn anh, nói giọng nhỏ nhẹ,

"Anh đi xuống sảnh của khách sạn uống chút cà phê, nhưng lại gặp Trác Thành " Tiêu Chiến quay người lại đối diện mặt với Nhất Bác nhéo má cậu một cái rồi nói, anh cũng kể mình con gặp Trác Thành đang buồn bã ngồi đó,

"Có phải cậu ấy luôn tránh mặt anh Hải Khoan phải không " Tiêu Chiến chưa kịp nói hết, Nhất Bác nhìn anh mà đoán ra tiếp lời anh muốn nói,

"Nhất Bác, sao em biết đúng là Trác Thành vừa thấy Hải Khoan đột nhiên chạy trốn, còn Hải Khoan thì đuổi theo " Tiêu Chiến bất ngờ vì Nhất Bác đã đoán đúng, sau đó anh tiếp tục kể những lời tiếp theo chuyện đã sảy ra,

"Chắc là cả hai đã thành toàn rồi " Nhất Bác đoán được thế nào cũng xảy ra chuyện này, vì có lần cậu đã uống rượu với hải khoan nói về chuyện Trác Thành cho Hải Khoan nghe, còn về cả hai đang say mà làm chuyện đó với nhau thì không thể biết được,

"Thật sao " Tiêu Chiến cũng nghĩ như cậu, thật sự không thể tin, có điều anh thắc mắc, nếu vậy tại sao Trác Thành lại tránh né Hải Khoan chứ,

"Em chỉ đoán vậy thôi, nếu đúng như em với anh nghĩ thì mừng cho cậu ấy rồi " Nhất Bác ôm anh xát vào người anh, nhìn anh mỉm cười mừng vì đã giúp anh một chuyện, sau đó bế anh lên cười gian xảo,

"Nhất Bác không được đâu... Này... " Bị cậu nhấc lên người, cảm giác không ổn chút nào, liền xấu hổ ngượng ngùng vùng vẫy muốn thoát ra,

Hôm nay là ngày phải quay cảnh ban đêm trong miếu Quan Âm mà Kim Quang Dao do vai của Chu Tán Cẩm đóng đã mua nó để làm một kế hoạch khôi phục lại mảnh âm hổ phù, những cảnh này đều có Tiêu Chiến, Nhất Bác, Trác Thành, Hải Khoan, Vu Bân, Phồn Tinh, Dục Chu, Tán Cẩm, bồi hâm,

Tuy Nhiên có những diễn viên tất cả ở trong đoàn phim, nhưng Trác Thành cứ tìm cách tránh né Hải Khoan, còn Hải Khoan thì không thể tiếp cận cậu, vì phải quay những cảnh đến đoạn của Lam Hi Thần bị Kim Quang dao khống chế, ngồi dưới nền nhà, cảnh được quay vì phải tranh cãi với nhân vật Kim Quang Dao,

Hải Khoan lúc này tâm trạng không còn tình cảm gì với Chu Tán Cẩm, nhưng vào đó anh xem cậu như một bạn diện, suốt quá trình diễn ánh mắt của hải Khoan cứ nhìn về một hướng Trác Thành đang đứng đằng sau cột đình để tránh né mình,

Một lúc sau quay hết cảnh của Hải Khoan, và Tán Cẩm, anh nhanh chóng đi đến chỗ Trác Thành đứng, anh mặc kệ người ta có quay trúng những hành động anh làm hay không, giờ anh không chịu đựng được nữa, phải giải quyết chuyện giữa anh và Trác Thành sớm nhất có thể,

Nhưng cuối cùng cũng không nói được vì đến cảnh Giang Trừng với Ngụy Anh giải quyết mâu thuẫn, và cảnh này cũng có Hải Khoan, Bồi Hâm,

Suốt cảnh quay Trác Thành cố gắng kiềm chế bản thân không thể làm say lòng, cậu cứ phớt lờ mà cũng không hề nhìn đến Hải Khoan, cho dù tay anh có chạm chân cậu, còn là kiểu nhẹ nhàng, Nhưng Trác Thành đã thực sự quá khổ sở đau đớn trong lòng khi yêu thầm anh, nên từ lúc phát hiện mình đã ngủ với anh, thì kể từ đó cậu cảm thấy rất xấu hổ trách bản thân nên không muốn gặp anh, nên quyết định lòng mình không theo đuổi anh nữa, cậu từ bỏ,

"Thành Thành anh... " một lúc sau quay được những đoạn tốt ăn ý, cũng được đạo diễn cho nghỉ ngơi giải lao, Trác Thành thì tất nhiên diễn thoát vai sẽ lập tức tránh anh, nhưng Hải Khoan nhanh chóng ép anh vào tường muốn nói chuyện nghiêm túc,

"Anh Hải Khoan, đến đây nào " nhưng vừa mới chặn cậu lại, nhìn cậu không một chút động đậy hay nhìn mình, đầu cậu cứ cúi xuống mãi, muốn nói ra nhưng đột nhiên Chu Tán Cẩm gọi anh, khiến anh giật mình,  Hải Khoan lúc này bỏ ngoài tai những tiếng gọi, nhưng vì là bên phía đạo diễn muốn nhắc nhở gì đó nên anh mới cau mày mà quay đi đến chỗ Tán cẩm và Dục Chu,

"Thành Thành, ruốt cuộc đã sảy ra chuyện gì, giữa cậu và Hải Khoan " Tiêu Chiến thấy cậu thất thần người ra, liền từ xa phẩy tay gọi cậu đến ngồi xung quanh cùng với mọi người,

Trác Thành vẫn là không nói một lời nào, cứ ngồi cùng với mọi người mà thân thể run rẩy, cố gắng lấy tinh thần cùng đọc thuộc kịch bản với mọi người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro