Chương 43#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Thành cùng với mọi người trao đổi kịch bản với nhau, nhưng dường như cậu không hề tập trung cứ thất thần mãi,

"Nhất Bác em nói gì với cậu ta đi " Tiêu Chiến nhìn thấy Trác Thành như vậy, anh không chịu nỗi nữa, nên đã quay qua Nhất Bác bảo cậu hãy làm gì đó,

"Trác Thành một lát đến phòng tôi, chúng ta cùng nhau nhậu một trận nữa, đồng ý không " Nhất Bác ngồi cạnh anh, nghe anh bảo vậy cậu liền gật đầu, sau đó mới hướng về Trác Thành mà rủ rê cậu qua phòng mình mà nhậu nhẹt,

"Nhất Bác em sao lại... " Tiêu Chiến nghe mà sốc nặng, sao có thể lúc này an ủi cậu bằng cách này được, nhưng lúc đang nói thì Nhất Bác nhanh chóng nắm lấy tay anh nhìn thẳng vào mắt anh, bảo anh cứ làm cách này trước, Tiêu Chiến thấy vậy nên tin tưởng vào cậu,

"Được " Trác Thành nghe xong, ngay lập tức không do dự mà đồng ý liền,

Đoàn phim lúc này kết thúc, cảnh quay ở miếu Quan Âm ngày mai sẽ tiếp tục diễn, còn về tất cả diễn viên tiếp tục ngủ lại khách sạn,

Đoạn đường về khách sạn, Tiêu Chiến nhờ chị trợ lý mua giùm ít thức ăn và bia, chị trợ lý cũng không ngăn cản anh động vào cồn, vì mấy hôm nay chỉ có cảnh quay ban đêm mà thôi nên được nghỉ ngơi ban ngày,
Mua xong xuôi về đến phòng đã thấy Nhất Bác ngồi trên ghế sofa, thân thể đã tắm sạch sẽ, còn anh cũng nhanh chóng tắm ngay sau đó, một lúc sau đó Trác Thành mới đến, cứ thế cả ba người đều uống cùng nhau,

Như vậy diễn ra, trong bàn nhậu chỉ có Nhất Bác và Trác Thành uống rất nhiều, tuy chỉ có anh là uống rất ít, Nhất Bác thì khỏi phải nói, nếu như say một là nhảy đến điên cuồng, hai là sẽ yên lặng, còn Trác Thành say thì bao nhiêu buồn bã trong lòng kể cả chuyện của Hải Khoan cậu cũng kể ra hết trong cơn say và kèm theo nước mắt của mình,

Uống một lúc, cũng không thể uống được nữa nên Trác Thành đã nằm xuống dưới sàn nhà thiếp đi,

"Anh nghe hết rồi chứ, mau ra đi " Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn thấy cậu đã thiếp đi, sau đó đột nhiên Nhất Bác lớn tiếng gọi một người nào đó từ bên trong,

"Tôi không ngờ em ấy lại vì tôi mà đau lòng đến như vậy " người đó từ bên trong phòng thay đồ đi ra, chính là Hải Khoan anh ta ở bên trong từ khi Tiêu Chiến chưa về, cho đến khi được gọi ra,

"Nhất Bác đây là sao " Tiêu Chiến nhìn thấy Hải Khoan đi từ bên trong ra mà ngỡ ngàng, anh vẫn không biết chuyện gì đang sảy ra,

"Giờ anh đã biết rồi, chúng tôi trả người lại cho anh đấy, vợ chồng tôi đã xong nhiệm vụ rồi, còn mọi chuyện tiếp theo là tùy thuộc vào anh, huynh trưởng chút may mắn " Nhất Bác chờ một lúc mới kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe, và hiện tại phải nói rõ ràng xong xuôi phía bên này, sau đó trả người cho anh ta,

"Cảm ơn hai người, làm phiền rồi " Hải Khoan trầm ngâm một chút rồi mới bế Trác Thành đang say, anh không quên chào cả hai rồi rời đi,

"Nhất Bác chuyện này là sao " chờ Hải Khoan bế Trác Thành rời đi, anh mới quay về phía Nhất Bác mà tra hỏi kỹ càng,

Nhất Bác nhìn anh, sau đó mới kể lại, vì lúc sáng nay Hải Khoan có hẹn cậu ra quán rượu để nói chuyện, Hải Khoan đang rầu vì chuyện của Trác Thành trong đêm đó anh và cậu đã làm chuyện đó với nhau, anh muốn chịu trách nhiệm với Trác Thành nhưng cậu cứ tránh né anh, nên đã nhờ Nhất Bác giúp mình,

Nhất Bác nghe xong, cũng đồng ý giúp Hải Khoan, một là cậu đã nghĩ ra kế hoạch giải quyết cho đôi bên, hai là anh có thể giúp Tiêu Chiến giảm nhẹ phần nào, nên đã theo kế hoạch bảo tối nay Hải Khoan trốn ở một nơi rồi mọi chuyện anh sẽ biết rõ về Trác Thành,

"Thì ra là vậy, cảm ơn em Nhất Bác " Nhất Bác ôm chầm lấy anh, còn Tiêu Chiến nghe xong cảm thấy vui mừng nên đã cảm ơn cậu vì đã giúp Trác Thành,

"Đừng cảm ơn em, vì em không thích anh ta, anh xem dấu vết lúc nãy ở cổ còn để lại nè, em sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu, làm bảo bối của em bị thương " Nhất Bác ôm anh vào người, sau đó hôn lên cổ anh thì thấy dấu vết của sợi dây mà lúc đóng phim Kim Quang Dao đã siết cổ anh, tuy sợi dây đang siết nhẹ nhưng vẫn thấy được vết hằn đỏ trên cổ, khiến Nhất Bác rất tức giận,

"Nhất Bác, thôi nào chỉ là đóng phim thôi mà, anh biết là em xót nhưng hãy bỏ qua đi " Tiêu Chiến cảm thấy cậu đang rất giận dữ vì cậu còn ghim vụ Chu Tán Cẩm quá tay mà siết cổ anh thật mạnh, nên đã tìm cách trấn an cậu nhẹ nhàng, đầu cậu cụng vào đầu heo của cậu, mà nói ra hết

"Nếu anh muốn cảm ơn em, kêu em bỏ qua thì hãy tối nay chúng ta giao nhau đến sáng đi " Nhất Bác nghe anh nói vậy, sau đó mặt gian xảo quyệt bế anh lên cười nói,

"Em lúc nào cũng vậy " Tiêu Chiến xấu hổ mặt đỏ, nhưng lại lườm cậu cái tay còn đánh vào bả vai cậu nữa,

"Ưm, đau đầu quá... Ah " đến trời sáng Trác Thành thức dậy, nhưng vẫn còn ngáy ngủ, một nhắm một mở mà ngồi dậy, cảm thấy đầu rất đau, đang chăm chú xoa đầu thì đột nhiên có một bàn tay đưa cho cậu ly nước, làm cậu giật cả mình mà hét lên,

"Em thức rồi à, thành Thành em uống nước đi " Hải Khoan kéo ghế lái ngồi đối diện đưa cho cậu ly nước,

"Anh... Anh sao lại... " Trác Thành giật mình tim đập nhanh, gương mặt trở nên đỏ mặt mà lùi về sau để tránh anh càng xa, và nhìn xem xung quay nhìn thấy đây không phải phòng mình,

"Hôm qua em uống say, anh đã bế em về từ phòng của Nhất Bác " Hải Khoan tay vẫn còn cầm ly nước, thấy cậu đang thắc mắc tại sao mình ở đây thì anh mới giải thích cho cậu nghe,

"Cảm... Cảm ơn anh " nghe vậy liền ngượng ngùng cầm lấy lý nước, vẫn không quên cảm ơn anh, và sau đó ngồi yên không nói gì cả,

"Thành Thành em không có gì muốn nói với anh sao " Hải Khoan nhìn cậu đang vừa uống nước vừa tránh mình vì ngượng, nên đã đối diện với cậu mà hỏi,

"Là chuyện gì, em không có chuyện gì để nói với anh cả " Trác Thành nắm chặt ly nước cố gắng ngồi cách xa anh ta vì tim cậu đập rất nhanh, và cố gắng kiềm chế để thân thể không bị run lên, nhưng lúc này đột nhiên giật mình khi nghe anh hỏi mình như vậy,

"Em thích anh có phải không " Hải Khoan trầm ngâm nghiêm túc, cố gắng lấy dũng khí hỏi cậu,

"Anh... Anh, không... Không có đâu ạ " Trác Thành ngay lúc này giật bắn người vì nghe anh nói như vậy, cậu bắt đầu người run rẩy tim đập nhanh miệng nói lắp bắp vì anh đã thật sự phát hiện, nên đã cố lên nói dối anh,

"Đừng dối anh, anh đã biết hết, em vì anh mà đau lòng có đúng không, xin lỗi em, anh sẽ chịu trách nhiệm với những gì anh đã làm với em " Hải Khoan cau mày khi Trác Thành lại lại không thừa nhận chính mình, nhưng anh sẽ cố làm rõ việc này, để Trác Thành không còn đau lòng vì mình nữa, nên anh đã nhẹ nhàng dùng giọng trầm ấm nói với cậu,

"Anh đừng nói vậy, em không cần anh chịu trách nhiệm, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, và nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc với người mà anh yêu là em đã mãn nguyện rồi, nên xin anh hãy quên những gì mà anh đã nghe được, kể cả chuyện chúng ta đã cùng nhau " lúc này Trác Thành cố gắng kiềm nén giọng mình và cả thân thể đang run rẩy, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lẽo nói, tuy cậu có thích anh, nhưng nếu anh thích người khác thì cậu sẽ nhìn anh mà hạnh phúc là cũng thấy hạnh phúc theo và sẽ từ bỏ,

"Thành Thành xin em đừng nói ra những lời như vậy, người anh yêu hiện giờ là em, chứ không phải hoàn toàn là chịu trách nhiệm với em vì chuyện đó " Hải Khoan nghe cậu nói với dáng vẻ lãnh đạm như vậy khiến anh cảm thấy đau lòng, nên anh đã ôm cậu vào lòng mà nói ra hết lòng mình để giải quyết chuyện này cho rõ ràng,
"Anh... Anh nói thật " Trác Thành không dám tin là mình lại được nghe những lời này từ anh, những lời mà chỉ có trong mơ cậu đã thấy, hay đây chỉ là một giấc mơ,

"Những lời anh nói đều là sự thật " Hải Khoan nhìn thẳng vào mắt cậu, thẳng thắn và đầy nghiêm túc gật đầu nói ra,

"Vậy còn anh Tán Cẩm thì sao, anh.. " Trác Thành vui mừng, nhưng vẫn chưa tin lắm, cậu suy nghĩ nếu anh yêu cậu vậy còn Chu Tán Cẩm thì sao, cứ thế mà anh quên như vậy thật dễ dàng vậy,

"Người ta đã có chỗ dựa, anh đã từ bỏ rồi, hiện giờ anh đã có em, chúng ta đừng nhắc đến người ngoài nữa được chứ " Hải Khoan biết cậu nói ra trong lòng rất khó chịu, anh ngay lập tức ôm cậu thật chặt, tiếp tục nói qua chuyện khác và bảo cậu đừng nhắc đến ai thêm nữa, vì anh đang chuyền hơi ấm và tình yêu cho Trác Thành,
"Được... Được rồi, nhưng... Nhưng mà anh thả em ra được không ạ " Trác Thành bị ôm rất chặt, cảm thấy khó chịu nên đã hơi mạnh tay đẩy anh ra,

"Tim em đập nhanh quá, hay anh cho nó đập nhanh hơn nữa nhé " Từ lúc Hải Khoan ôm lấy cậu, cứ nghe tiếng tim Trác Thành đập rất nhanh, và giờ còn bị ôm nên khó chịu, anh mới buông cậu ra, mà nhìn anh mỉm cười gian manh không khác gì Nhất Bác,

"Anh... Anh muốn làm gì " bị Hải Khoan tay. Muốn lùa vào bên trong Áo khiến Trác Thành xấu hổ ngượng ngùng đến nỗi sắp làm cậu giật bắn người, nên đã chộp lấy tay anh rất nhanh,

"Hay chúng ta làm lại chuyện đêm đó, nhưng lúc chúng ta hiện tại tỉnh táo được không em " Hải Khoan mặt gian manh vững không thay đổi, và lần này tay anh lùa vào phía sau lưng của cậu, môi không ngừng hôn cậu và cổ cũng không ngừng từ bỏ cậu,

"Không... Không, em có việc cần làm, chào... Chào anh " Trác Thành cảm thấy không ổn với nhịp tim mình, nên thừa lúc Hải khoan đang say mê hôn đến cổ cậu, thì lập tức tránh né, chạy thoát khỏi vòng tay của anh, Trác Thành đứng khoản xa anh mà thở mạnh, tuy đang xấu hổ, nhưng vẫn mỉm cười và chào anh, sau đó mới nhanh chóng chạy ra ngoài,

"Thật đáng yêu " Hải Khoan bị cậu từ chối  rất nhanh, khiến anh đứng hình ba giây, sau đó nhình cậu rời khỏi phòng, bên trong còn phát ra một lời nói,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro