Chương 44#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến có cảnh quay tiếp tục vào ban đêm ở miếu Quan Âm, nên ban ngày cả hai phải theo lịch trình mà làm việc, Nhất Bác thì đến quay Thiên Thiên Hướng Thượng, còn Tiêu Chiến thì quay quảng cáo chụp ảnh phỏng vấn,

Cả hai tác xa nhau được vài tiếng, Nhất Bác lại nhớ anh mà cứ được nghỉ ngơi là lại gọi video cho anh, có khi anh đang bận không thể nghe máy khiến cậu rất buồn và cô đơn,

"Chị ghé mua cà phê Starbucks giúp em nhé " Nhất Bác cuối cùng cũng nhắn tin được cho anh, gương mặt trở nên hào hứng, nhưng có chút giận vì cậu đã gọi cho anh vài cuộc mà anh không hề bắt máy, sau đó nhắn tin một lúc, gương mặt trở nên rất vui vẻ không còn giận anh nữa, một lúc sau nhớ ra, bảo chị trợ lý mua giúp mình cà phê như mọi ngày,

"Như mọi khi đúng chứ " Chị trợ lý từ khi làm trợ lý cho cậu, chưa hề thấy cậu uống cà phê bao giờ, nhưng từ khi đóng phim Trần Tình Lệnh, cậu ta nghe người kia nói muốn uống cà phê loại Starbucks thì ngày nào cậu ấy cũng bảo chị mua cho mình đến hai cốc, nên chị trợ lý đã quá quen với việc mua cà phê cho cậu,

"Ừm, cảm ơn chị " Nhất Bác tay cầm điện thoại nhắn tin, không nhìn chị mà vô tư trả lời cô rồi cặm cụi tiếp tục nhắn tin,

Đến khi tới Hoàng Điếm, khách sạn của cậu và vẫn còn và mọi người vẫn đang được chờ đợi để trang điểm quay tiếp tục cảnh hôm qua,

Nhất Bác đi vào phòng mình, nhưng vẫn chưa thấy Tiêu Chiến bên trong, cảm thấy hơi hụt hẫng, nên thôi chờ anh vậy, trước khi chờ anh cậu nhanh chóng đi tắm một cái cho thoải mái,

"Nhất Bác em đang bên trong à... Ah... " Tiêu Chiến cũng đến nơi khách sạn cùng với chị trợ ly, anh lật đật đi lên phòng khách sạn, tay cầm những đồ đạc mà anh quản cáo sản phẩm được nhà tài trợ cấp, sau đó nghe tiếng nước bên trong phòng tắm nên ngồi xuống giường vừa tháo giày vừa lên tiếng, thì đột nhiên bị ôm từ phía sau,

"Anh lâu quá à " Nhất Bác choàng qua cổ anh từ phía sau, giọng nói vào từ tai của anh rất nhẹ nhàng,

"Anh phải đóng quảng cáo xong mới ngay lập tức đến đây đấy... Em... Em sao lại không mặc quần Áo vào đi " Tiêu chiến cảm nhận được mùi hương sữa tắm quen thuộc của Nhất Bác, và cảm nhận những giọt nước từ cậu rơi xuống vai mình, sau đó bất ngờ quay thì thấy cậu không mặc gì, chỉ choàng một cái khăn thân dưới, nhìn thấy thân thể săn chắc sáu múi, thật sự khiến anh đỏ mặt,

"Chúng ta đã có chung một đứa con, làm chuyện đó hằng ngày, đây đâu phải lần đầu anh thấy thân thể của em, mà còn xấu hổ cái gì chứ " Nhất Bác mỉm cười thích thú khi anh xấu hổ vì nhìn thân thể mình, cậu ngay lập tức nói đùa thêm vài câu để cho anh càng xấu hổ hơn,

"Nghe... Nghe lời mau mặc quần Áo vào đi"
Tiêu Chiến nghe xong quả nhiên xấu hổ đến tận man tai, sau đó giọng lắp bắp tay đẩy gương mặt của cậu đang ở vai mình ra,

"Không mặc, muốn cùng anh làm chuyện đó " Nhất Bác bị đẩy ra, liền ủy khuất mà chống cự, ngay lập tức nắm lấy vai anh quay lại rồi đẩy anh ngã xuống giường,

"Không... Không được đâu, Nhất Bác chúng ta còn phải quay phim nữa " Tiêu Chiến ngay lúc này chống cự cậu, không phải anh từ chối cậu, nhưng vì đã đến lúc phải đóng phim nên anh mới ngăn cậu lại,

"Còn nhiều thời gian mà " Nhất Bác nhất quyết không buông anh, vì dục vọng đã lên không thể để anh từ chối, và thật sự thời gian tính toán của Nhất Bác tất nhiên còn nhiều thời gian, nên cậu mới hưởng thụ anh một lúc,

"Áh... Em... Em, cái đồ... Đồ heo chết tiệt nhà em... Ah... " không ngờ Tiêu Chiến có nói thế nào cũng là lời thoáng qua tai cậu, ngay lập tức lúc này quần Áo bị cởi hết trừ chiếc Áo sơ mi của anh được giữ lại, Nhưng không ngờ anh vẫn chưa kịp phản ứng thì Nhất Bác đưa vào từ lúc nào khiến cơ thể cảm giác tê dại,

Tiếp tục buổi tối hôm này phải quay lại cảnh ở chùa Quan Âm làm rõ mọi chuyện mà người đời hiểu lầm Nguy Vô Tiện,

Sau đó đến cảnh Kim Quang Dao quỳ xuống khóc lóc trước mặt mọi người, trước Lam Hi Thần, là Lưu Hải Khoan van xin, Hải Khoan lúc quay phải giả vờ đau lòng mà nhìn Kim Quang Dao đã gây ra,

Ngay lúc này Uông Trác Thành lại nhìn xem anh có đau lòng thật sự khi người anh yêu thầm khóc lóc hay không, nhưng không ngờ anh ấy tỏa vẻ dường như rất đau lòng, cậu ngay lập tức cau mày khó chịu,

Lúc đạo diễn hô cắt, để mọi người nghỉ ngơi một lúc, thì Trác Thành lại lặng lẽ lúc không ai để ý mà bỏ đi đâu không ai hay biết, khiến mọi người lo lắng phải tìm cậu khắp nơi,

"Sư Muội, sao lại ngồi đây vậy, mọi người đang tìm em khắp nơi đó " Tiêu Chiến cũng đi tìm Trác Thành cùng với Nhất Bác, đột nhiên thấy cậu đang ngồi một gốc ở ngoài, nơi mà không có người và không liên quan đến quay phim, anh ngay lập tức vui mừng, nhanh chóng đi đến gần cậu và nói lời đùa giỡn mà fan đã đặt cho cậu,

"Anh sao lại tìm được em " Trác Thành lúc nãy vẫn còn buồn bã, nhưng thấy Tiêu Chiến tìm được mình. Gương mặt lập tức trở nên mỉm cười, nhưng vẫn pha lẫn với nỗi buồn,

"Em sao lại ngồi ở đây, mọi người đang lo cho em, tìm kiếm em khắp nơi đó " Tiêu Chiến nhanh chóng đặt chân ngồi xuống cùng với Trác Thành, anh vịn vai cậu an ủi trong lời nói,

"Em muốn ngồi suy nghĩ và hít thở một chút, anh cứ vào trong trước đi " Trác Thành nhìn anh cười ngượng, sau đó thở dài một hơi rồi bảo anh cứ về trước,

"Cậu lại buồn vì anh Hải Khoan nữa sao " lúc này Nhất Bác phát hiện gì đó, nên đã nhanh chóng lên tiếng,

"Tôi chỉ cảm thấy mình quá thất bại, ngu ngốc, không thắng được người ta " Trác Thành vẫn là không chịu nổi, nên đã kể cho cả hai người mà cậu đã tin tưởng Nhất, Trác Thành cậu ta cảm thấy mình thật sự quá vô dụng và thất bại, khi nhìn anh ấy vẫn còn yêu và rung động với đối phương ấy, nên cậu mới tự giận bản thân mình mà đi đâu đó một mình để yên tĩnh,

"Thành Thành, em đừng tự nói với bản thân mình như vậy chứ... " Tiêu Chiến ngồi cạnh khẽ cau mày giọng nói nhỏ nhẹ để chấn an cậu,

"Nếu cảm thấy mệt mỏi thất bại thì từ bỏ đi, nếu từ bỏ không được thì hãy cố gắng giành lấy thứ mình muốn, Trác Thành cậu hãy mạnh mẽ lên chứ, cậu vậy mà lại chịu thua anh ta " nhưng lúc anh chưa nói hết Nhất Bác giọng trầm, nói một cách lạnh lùng dứt khoát và thẳng thắn cho cậu hiểu, và đây cũng là những lời từ ngữ là trước đây nhất thời cậu đã bỏ lại cơ hội này mà bỏ rơi Tiêu Chiến để theo đuổi ước mơ của mình,

"Nhất Bác em... " Tiêu Chiến nghe những lời này, anh biết cậu không chỉ đang khuyên Trác Thành, mà còn tự trách bản thân mình, anh không ngờ đã qua bao nhiêu tháng kể từ khi cả hai gương vỡ lại lành, Nhất Bác vậy mà vẫn còn nhớ chuyện quá khứ, cứ thế cậu nhắc lại nó anh nhìn cậu lại cảm thấy đau nhói ở trong lòng,

"Nhất Bác, cảm ơn cậu, hai người cứ đi vào trước đi tôi sẽ vào ngay " Trác Thành nghe những lời khuyên lạnh lùng của Nhất Bác, lời khuyên tuy lạnh nhạt nhưng lại khiến cậu bừng tỉnh, có thể làm cho cậu sẽ mạnh mẽ chọn nó,

"Nhất Bác để cậu ấy một mình ổn chứ " cả hai khuyên xong. Nhất Bác nắm lấy tay anh rời đi nhanh chóng,

"Anh đừng lo, mau đi thôi " Nhất Bác ngay lập tức nhìn một phía người nào đó đang đứng, hình như cậu biết đó là ai nhưng chỉ có một mình cậu phát hiện người đó, cậu nhanh chóng kéo anh đi thật nhanh,

"Nhất Bác, chuyện đã qua em đừng nhắc lại nó nữa, em phải biết trong chuyện đó cũng là số phận là lỗi của chúng ta mà, nhưng nếu có thể lại quay thời điểm lúc đó anh cũng sẽ làm như vậy thêm một lần nữa, vì ước mơ của em anh có thể làm tất cả dù bỏ đi tình yêu này, nên em đừng tự trách mình nữa được không " ngay lúc này đột nhiên anh ôm lấy cổ cậu, can đảm nói ra hết lòng mình cho cậu hiểu, sau đó nói xong còn hôn lên môi cậu một cái rồi mỉm cười,

"Bảo bối em biết rồi " Nhất Bác nghe những lời nói của anh, khiến cậu càng đau lòng hơn, nhưng vì nụ hôn an ủi của anh khiến tim cậu ấm áp vô cùng, sau đó tiếp tục đáp lại nụ hôn của anh, cứ thế mà cả hai đứng trong bóng tối ôm nhau hôn thật say đắm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro