Chương 45#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai sau đó rời đi, Trác thành lại tiếp tục ngồi nơi đó, suy nghĩ những lời mà Nhất Bác vừa nói, cậu cảm thấy điều mình thích Hải Khoan là sai lầm hai là đúng đắn đây,

"Thành Thành, xin lỗi em vì anh đã làm em buồn " Trác Thành vừa mới định đứng lên thì đột nhiên từ phía tối có người đi ra đứng trước mặt cậu, đó là Hải Khoan anh lúc nãy đã đi theo Nhất Bác và Tiêu Chiến đến đây và tiếp tục đứng một góc lại nghe được những lời cậu vừa nói,

"Không... Không phải lỗi của anh, đây tự là em lụy tình, em muốn kiểm điểm lại mình mà muốn suy nghĩ một lúc " Trác Thành giật mình khi thấy anh, cậu nhanh chóng bình tĩnh đứng lên giải thích, thật sự là tự cậu đang giận chính mình chứ không hề giận ai cả,

"Thành Thành anh... " Hải Khoan buồn bã khi nghe những lời cậu nói, anh chỉ muốn nói một điều gì đó nhưng lại ấp úng,

"Nếu anh chưa thể chính thức thích em, vậy em sẽ chờ anh đến khi nào anh thật sự yêu em, vậy anh cứ việc yêu thích người đó, đúng vậy những lời Vương Nhất Bác nói là đúng, nếu em cảm thấy mệt mỏi thì em sẽ buông tay không thích anh nữa " Trác Thành thở dài một tiếng kiểu như khá là mệt mỏi, cậu đi ngang qua anh nói một cách giọng rất lạnh lùng,

"Thành Thành, đó chỉ là đóng phim nhất thời dao động bản thân, nhưng anh thật sự yêu em, em đừng nói ra những lời khiến anh đau lòng như vậy có được hay không " Hải Khoan nghe những lời lạnh lùng từ miệng của Trác Thành mà khựng người lại,anh ngay lập tức ôm cậu từ phía sau, khẽ cau mày lòng đau thắt lại,

"Nhưng em không cảm nhận được nó từ anh, Hải Khoan không sao đâu mà, mau buông em ra " Trác Thành rất đau lòng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh cố gắng kìm nén nước mắt mà nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, muốn rỡ ra, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn khuyên bảo anh,

"Không buông, anh sẽ ôm em thật chặt đến khi nào em cảm nhận được tình yêu thật sự của anh " Hải Khoan ôm thật chặt lấy eo cậu, nhất quyết không hề muốn buông ra, anh là thực sự yêu cậu,

"Anh trước hết buông em ra đi ạ, chúng ta còn phải đóng phim nữa " Trác Thành để yên cho anh ôm một lúc, tuy thâm tâm đã bình tĩnh một chút, nhưng vẫn là có giới hạn, vì còn phải đóng phim,

"Em thật sự phải tin anh, anh đã nói rõ ràng mọi chuyện với cậu ấy, từ hôm nay không ai có thể xen vào giữa chúng ta, anh thề với em nếu anh yêu người khác thì sẽ.."

"Anh đừng nói nữa, em tin anh rồi " Hải Khoan ngay lúc này mới chợt nghe, nên đã quay người cậu về phía đối diện mình còn đưa tay lên thề, nhưng lúc đang thề thì Trác Thành lại dùng tay che miệng anh lại, cau mày nói, đã vậy còn mắng anh là đồ ngốc, như vậy cậu ruốt cuộc cũng tạm thời tin anh,

"Thành Thành, anh muốn hôn em một cái có được không " Hải Khoan vui mừng khi nhìn thấy biểu hiện của Trác Thành, ngay lúc này anh đột nhiên muốn hôn cậu,

Ngay lúc này Hải Khoan chỉ cần chờ Trác Thành gật đầu, liền nhanh chóng ôm lấy cậu thật chặt mà hôn lên đôi môi cậu thật say đắm và ngọt ngào, Trác Thành lúc này mới cảm nhận được nụ hôn ấm áp của Hải Khoan dành cho mình,

Cả hai luyến ái một lúc, rồi mới vui vẻ rồi đi, Hải Khoan thì mừng tươi tắn còn Trác Thành vừa đi vừa xấu hổ đến cực đại mà cúi đầu xuống đi,

Mọi người cuối cùng diễn xong xuôi cảnh ở miếu Quan Âm, nên được về lại khách sạn nghỉ ngơi và mai được về nhà, đến vài ngày sau mới tiếp tục quay cảnh cuối cùng của bộ phim,

Hôm nay lịch trình của anh được nghỉ vài ngày, Nhất Bác thì lịch trình vẫn còn rất nhiều nên phải làm việc, sau đó chị trợ lý đưa cho anh hai bộ bản hợp đồng của bộ phim Tru Tiên bản điện ảnh, và Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn,  mà phía công ty giao vai chính cho anh là nhân vật,

Anh cầm lấy hai kịch bản xem xét ra sao, thấy cũng khá ứng tượng, phim Tru Tiên là anh sẽ vào vai chính, tên nhân vật là Tiểu Phàm, anh đóng cùng với ba bạn diễn nữ là Lý Thấm, Mạnh Mỹ Kỳ, Đường Nghệ Hân,
Còn Phim Dư Sinh Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn, anh sẽ đồng vai chính tên là Cố Ngụy, anh sẽ đóng cùng với nữ diễn viên nữ là Dương Tử, anh sẽ đóng vai là một bác sĩ, còn phim Tru Tiên là một bộ phim về tiên cảnh,
Vài ngày sau cuối cùng cũng đóng xong bộ phim Trần Tình lệnh, đã được đóng máy hoàn thành, cả hai không ngờ tới vì đóng bộ phim đam mỹ này xong, cả hai nhanh chóng liền nổi tiếng, lịch trình dày đặc đến nỗi anh và cậu đến mấy ngày không gặp nhau,

Cho đến khi cơn sốt phát Trần Tình Lệnh sôi nổi, cả hai cứ liên tục cùng nhau được mời phỏng vấn, lúc này chị phỏng vấn vô tình hỏi anh sao chưa hề thấy anh nhuộm tóc hoặc xỏ khuyên tai,

Anh không hề suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời thành thực, thật sự anh chưa từng nhuộm tóc bao giờ từ nhỏ cho đến lớn, và mẹ anh là dạng người không thích con trai xỏ khuyên, và chính anh cũng không hề thích xỏ khuyên hay nhuộm tóc, vì tóc anh thật sự rất yếu không thể nhuộm,

Nhất Bác ngồi cạnh anh nghe gõ những lời anh nói, nhưng nếu mẹ Tiêu Chiến là người không thích nam xỏ khuyên, nhưng lúc về thăm nhà ngoại anh có đeo hai bên tai,  nhưng chẳng hề nghe mẹ Chiến nói gì cả, ngược lại còn rất yêu thương cậu nữa là,

Chị phỏng vấn lại tiếp tục hỏi sau này có con trai vậy anh có đồng ý, cho thằng bé nhuộm tóc hay xỏ khuyên hay không, anh vẫn là trả lời ngay, nếu những điều thằng bé thích và không tổn hại cho nó thì anh sẽ không ngăn cản, vì đó là những điều nó thích làm, còn về đeo khuyên tai anh thật sự không thích chút nào,

Nhất Bác nghe xong bỗng giật mình nhẹ, cậu ngồi không hề nói gì, chỉ biết chị hỏi thì cậu trả lời, nhưng tâm cậu đang nhớ về những lời nói của anh,

Nhất Bác từ đó hạn chế không đeo khuyên và nhuộm tóc khi ở cùng anh, vì cậu muốn mình sẽ trở thành một người trưởng thành bảo vệ anh bảo vệ con,

Đến ngày 27/3 Nhất Bác quay ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng ở Roma, cậu thật sự rất buồn bã vì là đang nhớ anh, cậu rất mong chờ đến ngày mai được gặp anh, vì lịch trình của cả hai cùng nhau thu âm bài Vô Kị,

Nhất Bác ghi hình mà cứ buồn bã vì là công ty bị đóng băng mọi hoạt động, đáng ra cả hai phải cùng nhau tham gia happy camp, thì lại đột nhiên bị hủy, nhưng cậu lại nhớ đến lịch cùng anh thu âm thì lại tươi cười, tất cả anh em trong Thiên Thiên, điều nhìn thấy cậu cứ cầm điện thoại nhắn tin mãi có khi còn cười mỉm rồi lại cười lớn, mà không biết cậu đang nhắn tin cho ai,

Còn về Tiêu Chiến anh đang từ nơi làm việc cũng có lịch trình quan trọng, anh vẫn cố gắng sắp xếp về với cậu, anh ngồi trên máy bay mà cứ lo lắng cho Nhất Bác, sau khi xuống sân bay Bắc Kinh, anh nhanh chóng nhắn tin với cậu để cậu bớt lo lắng đi, mặc dù anh cũng buồn không kém gì cậu, anh cũng rất nhớ cậu,

Đi về đến nhà ở Bắc Kinh của cả hai, anh nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị nấu ít đồ ăn cho Nhất Bác, vì cậu nói đang trên xe chuẩn bị về nha,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro