Chương 6#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba tuần qua Nhất Bác không hiểu sao lại không liên lạc được với Tiêu Chiến kể từ lúc cậu bị ba cấm túc gần một tháng trời, Nhất Bác lo lắng lắm, gọi đến mấy chục cuộc gọi, nhắn tin đến cả trăm tin nhắn, nhưng Tiêu Chiến vẫn vô âm tính không bắt máy không trả lời tin nhắn, Nhất Bác sợ anh bên ngoài có chuyện gì thì sao, rồi đột nhiên cậu nghĩ đến anh có thể nào bị tai nạn hay không nghĩ thôi cũng làm cậu sợ hãi, Nhất Bác liền nhanh chóng tìm cách trốn khỏi ra ngoài,

"Chiến Chiến... Chiến Chiến mau mở cửa đi, anh có trong nhà không mau mở cửa cho em đi " Nhất Bác đã trốn được ra ngoài liền lập tức hối hả lấy moto của mình chạy thật nhanh đến nhà của Tiêu Chiến, nhưng cậu gõ mãi vẫn không thấy ai cả một tiếng động cũng không, vì Tiêu Chiến ở một mình lên đây để đi học, ba mẹ thì ở Trùng Khánh hết nên chỉ có một mình anh sống mà thôi,

"Chiến Chiến mừng quá anh đây rồi, em cứ tưởng anh có chuyện gì " cậu đứng rõ mãi không thấy anh đột nhiên quay về phía sau, cậu thấy Tiêu Chiến ôm một túi đồ đi về nhà, cậu lập tức vui mừng chạy đến ôm Nhất Bác,

"Nhất Bác, cậu buông tôi ra, cậu nên về nhà đi và từ nay về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa và cậu cũng đừng đến đây nữa, Nhất Bác chúng ta chia tay đi " Tiêu Chiến bị Nhất Bác ôm liền lấy tay đẩy nhẹ người Nhất Bác ra khỏi người mình, rồi cau mày hít một hơi rồi nói ra hết,

"Chiến Chiến anh đừng đùa giỡn như vậy chứ, không có vui đâu " Nhất Bác nghe Tiêu Chiến đòi chia tay, cậu liền tưởng anh chỉ nói giỡn,

"Tôi nói thật sự, chúng ta chia tay đi, tôi bây giờ muốn la học hành để còn tương lai của tôi nữa " Tiêu Chiến nghiêm túc giọng nói lạnh lùng và ánh mắt rất lạnh nhạt nhìn cậu nói,

"Chiến Chiến, anh là đang nói giỡn có đúng không, anh đừng lo về tương lai nữa, sau này em sẽ lo cho anh đến cuối đời mà, Chiến Chiến chúng ta đừng chia tay nha" Nhất Bác liền giải thích với anh và thề thốt sau này sẽ lo lắng chăm sóc cho anh, năn nỉ anh, vì nếu chia tay phải xa Tiêu Chiến cậu thật sẽ điên mất,

"Vậy tôi không giấu cậu nữa, ba mẹ tôi đã chọn cho tôi một người để tôi lấy làm vợ rồi, xin lỗi cậu " Tiêu Chiến đã kìm chế bản thân phải thật mạnh mẽ để đối diện với cậu và nói ra những lời này, vì anh cũng đã hết cách để nói với Nhất Bác, anh đành phải tự vã bản thân, để cho cậu từ bỏ anh,

"Lấy vợ, vậy là sao Chiến Chiến chúng ta đã làm chuyện đấy với nhau, sao bây giờ anh lại đồng ý lấy vợ cơ chứ " Nhất Bác nghe như tiếng sét đánh vào mình, cậu vẫn không tin liền hỏi anh tiếp,

"Tôi suy nghĩ lại rồi, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con một, tôi phải báo hiếu với ba mẹ nên tôi phải chấp nhận lấy vợ sanh con để nói dõi " Tiêu Chiến nói ra những lời này người đau lòng nhất là anh, nhưng anh đã hết cách mới làm như vậy mong Nhất Bác sau này sẽ hiểu cho anh,

"Em không cần biết, Chiến Chiến anh nói cho em biết, anh yêu em có đúng không, em chỉ cần nghe anh trả lời thôi, nếu anh yêu em, chúng ta cùng nhau bỏ trốn " Nhất Bác nhất quyết không rời xa anh, cậu đột nhiên nghĩ ra một quyết định là sẽ cùng anh bỏ trốn,

"Nhất Bác, nhưng tôi không yêu cậu, Nhất Bác tôi đã nói hết lời cậu về đi, chúng ta từ nay đừng gặp nhau nữa "

"Chiến Chiến, thì ra trước giờ anh không yêu em sao, vậy lần đó chúng ta làm chuyện đó với nhau là gì đây, anh xem em là gì của anh hả "

"Tôi chỉ muốn có người để tôi có thể quên những chuyện cũ mà thôi, Nhất Bác xin lỗi cậu "

"Anh...Tiêu Chiến sao anh lại đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy chứ sao anh có thể tuyệt tình đến như vậy, thôi được rồi, vậy từ nay chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa " Nhất Bác nghe tâm đã tỉnh ngộ, trước đó còn van xin anh chỉ vài phúc sau, cậu liền thay đổi như người khác vậy, giọng nói cũng lạnh lùng hơn tuyệt tình hơn, sau đó Nhất Bác liền quay đi về nhà,

"Nhất Bác xin lỗi cậu " Tiêu Chiến chờ đến lúc Nhất Bác đi khuất tầm nhìn của anh, Tiêu Chiến hai chân anh đều không đứng vẫn được nữa liền run rẩy mà khuỵ xuống, nước mắt thì cứ chảy ra rất nhiều, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy trong tuyệt vọng, đau lắm trái tim anh lòng anh đau lắm, nhưng như vậy sẽ giúp được Nhất Bác sẽ có tương lai tươi sáng hơn,

"Con mới đi đâu về đấy, đi tìm cái người cùng bàn đó phải không... " lúc Nhất Bác đờ đẫn như người mất hồn, liền đi vào nhà đột nhiên ba cậu quát lên,

"Con đồng ý… "nhưng ba cậu chưa nói hết, Nhất Bác liền nói một câu,

"Con nói gì đồng ý cái gì " ba Nhất Bác nghe rõ, nhưng muốn cậu nói lại,

"Con đồng ý lời quyết định của ba, con sẽ đi Hàn Quốc học " mấy ngày trước ba cậu đã tự quyết định và làm sẵn giấy tờ cho cậu để Nhất Bác qua Hàn học, nhưng vì lúc đó Nhất Bác không chịu, nên bây giờ cậu đột nhiên chấp nhận lời ông,

"Được, con hãy chuẩn bị ba điện thoại bên đó là trưa mai con sẽ đi " Ba Nhất vui mừng vì cậu đã đồng ý qua Hàn học, ông vẫn thấy quyết định này của ông là đúng đắn,

Tối hôm đó Nhất Bác nằm trên giường nhớ lại những chuyện lúc nãy thật khiến cậu đau lòng, từ bây giờ trở đi cậu phải tập không có Tiêu Chiến bên cạnh và phải quên cái người ruồng bỏ cậu tuyệt tình với cậu, ngày mai là ngày Nhất Bác sẽ rời xa Trung Quốc, để làm lại cuộc sống mới bên đó,

"Ba mẹ, hai người bên này nhớ giữ gìn sức khỏe khi không có con bên cạnh hai người"
Qua ngày hôm sau, Nhất Bác phải đi Hàn Quốc du học và ba mẹ của cậu và cậu ở sân bay đưa tiễn Nhất Bác đi, mẹ của Nhất Bác thì khóc rất nhiều, bà biết không thể ngăn cản được chuyện chồng mình đã làm với hai đứa nhỏ, và bà cũng không thể nói cho Nhất Bác biết được vì bà đã được một người van xin,

"Mọi người ơi, mọi người đã nghe gì chưa" phía bên Tiêu Chiến, anh đang ngồi ăn trưa ở căn tin của trường học đột nhiên có một nữ sinh chạy đến báo cho những người trong lớp học của mình mà hốt hoảng la lớn,

"Chuyện gì chuyện gì hả, cậu bình tĩnh lại nào, rồi nói đi chuyện gì " Một nữ sinh khác ngồi chung một bàn đang ăn lập tức lên tiếng,

"Lúc nãy ba mẹ Nhất Bác đến để cho cậu ấy thôi học, và tớ nghe được cậu ấy đã qua bên Hàn Quốc du học rồi " Nữ sinh liền nghiêm túc kể,

Tiêu Chiến đang ngồi buồn bã ăn cơm đột nhiên nghe đến Nhất Bác đã qua Hàn du học, anh liền giật mình đến làm rơi cả đũa, đột nhiên anh lại rưn rưn muốn khóc, nhưng anh lại cười khổ một cái, cũng tốt cậu ấy quyết định như vậy là tốt cho cậu ấy rồi,

"Tiêu Chiến, cậu có biết chuyện này không, sao Nhất Bác lại đột ngột đi du học như vậy chứ " một nam sinh ngồi kế bên bàn liền quay qua bên anh mà hỏi,

"Mình không biết " Tiêu Chiến liền lắc đầu anh còn không biết Nhất Bác sẽ đi qua Hàn để du học,

"Sao cậu lại không biết, hai người thân nhau lắm mà " Nam sinh bất ngờ ngỡ ngàng hỏi lại anh,

"Xin lỗi mình không biết gì cả... Ẹo... " Nhất Bác chưa kịp nói hết liền một cơn buồn nôn ập đến làm anh nhanh chóng chạy đi,

"Cậu ấy bị sao vậy, bộ tớ nhìn tớ buồn nôn lắm hả "  Cả đám nhìn bóng lưng anh ôm miệng chạy đi thật xa liền bất ngờ lắm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro