Hai thế giới song song ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng có tức cũng phải nuốt vào một bụng tức này. Biết sao giờ, đánh Nguỵ Vô Tiện thì Hàm Quang Quân y sẽ để yên cho hắn chắc ??? Hắn còn chưa có sống lâu đâu.

" Giang Trừng, ngươi nói xem... tại sao đến bây giờ ngươi vẫn chưa có đạo lữ? "

" Vậy ngươi nói xem Tiên Tử có đẹp hay không ?"

" N... Ngươi.... Ngươi... aidaaaaa ta cũng chỉ là đang quan tâm ngươi một chút mà thôi a~. Ngươi như vậy khiến ta đau lòng lắm đó Trừng Muội à "

" Khá khen cho ngươi. Đừng tưởng ta không dám đánh ngươi "

" Ngươi có giỏi thì xông lên a~. Ai sợ ai chứ "

" Ngươi xác định không có gọi Hàm Quang Quân ? "

" Nếu ta không gọi thì với một thân công lực nhỏ bé này làm sao thắng nổi ngươi "

" Hừ "

" &$€+^$€$>]¥]¥¥|*]¥ .... "

" &@€¥*%¥+^¥¥$€€^¥>%¥•¥... "

Hai người cứ đảo qua lộn lại như vậy mà nói. Khiến cho người nào đó lử một bên yên lặng đổ thùng giấm tràn lan khắp Vân Mộng.

Lam Hi Thần đứng một bên âm thầm bổ não " Giang Trừng ơi cạnh ta còn chưa nói được nhiều như vậy a~. Chắc là do nhớ Nguỵ Vô Tiện nên y mới nói nhiều như vậy thôi. Nếu bây giờ Nguỵ Vô Tiện ở đây rồi thì mai Giang Trừng sẽ nói với ta nhiều hơn đúng không? Ừm. Đúng vậy "

Còn Kim Lăng ở một bên chỉ biết trợn mắt lên xem hai người cãi nhau. Trong đầu không ngừng niệm chú " ta không quen họ. Ta không quen họ. Ta không quen họ. Ta không quen họ... "

Vậy mà 4 người ở cạnh nhau lại hoà hợp một cách kì dị.

———— Ta. Dải phân cách đáng yêu————

Tại một phim trường nào đó. Có một người nào đó đang đánh một người nào đó rồi người nào đó lại đánh người nào đó xong người nào đó dọa người nào đó chạy khắp đoàn phim.

Những người có mặt ở đoàn phim "..."

Họ quen rồi. Thật sự quen rồi. Thật đấy. Ngày ngày ăn cẩu lương. Đêm đêm ăn cẩu lương. Giờ giờ ăn cẩu lương. Không có giây phút ngắn ngủi nào tách họ ra khỏi đống cẩu lương chất lượng đó.

" Chiến Ca. Anh mau vứt con sâu kia đi "

" Tại sao a~. Em mau nhìn xem. Chúng đáng yêu như vậy. Vừa mập vừa mềm. Em mau nhìn mau nhìn "

" Không Chiến Ca. Trông chúng ghê chết đi được. Anh mau mau vứt chúng đi "

" Nếu anh vứt chúng đi thì em không được đánh anh nữa " Người nào đó tranh thủ bàn điều kiện với người nào đó còn đang chạy kia. Nếu không tranh thủ thì con đường sau này của anh còn bị đánh dài dài a~. Vì nghĩ cho thân già này mà anh phải hao tâm tổn sức lắm chứ đùa.

Người nào đó nghe vậy thì vội nói " Nhất định không đánh anh nữa. Chắc chắn đó " còn làm hay không thì đâu thể dựa vào anh được. Ai bảo xuất ngày anh cứ cười với người khác? Không đánh không chừa. Phải đánh! Ừm... Không hổ là ta.

Người nào đó dĩ nhiên lại bị lừa một cách dễ dàng. Nhanh chóng vứt con sâu đi rồi mau mau đi rửa tay để được vẹo má mochi của cún con. Trong lòng vui vẻ đến từng hoa khắp trời. Mà không biết quyết định ngày hôm nay của anh khiến những ngày sau đó và ngày sau nữa anh hối hận không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro