CHAP 21. LÀ MỘT KẺ MÙ! ANH CÓ YÊU EM KHÔNG?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 " Ăn uống cái gì chứ! Tôi khiến Cậu phải nấu cho tôi đấy à, KHÔNG CẦN".

" Nhưng.... Cả ngày hôm qua Anh đã chưa ăn gì mà, lúc nào cũng uống một ly sữa thì sao sống được chứ... Hai chúng ta cùng ăn, như vậy sẽ vui hơn đấy".

Ngày nào cũng vẫn luôn như vậy, Vương Nhất Bác luôn là người tận tâm nấu đồ ăn mang đến cho Tiêu Chiến, Cậu lặn lội đường xa để đến căn nhà riêng của Anh nhưng công sức vất vả chưa bao giờ được chàng trai kia để tâm đến một lần. Cứ hễ nhìn thấy Vương Nhất Bác thì Tiêu Chiến lại cau có mặt mày, Anh ghen ghét thẳng tay muốn đuổi Cậu về nhưng Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến dạo này công việc bận rộn cũng giống như 2 năm trước kể cả sức khỏe của bản thân Anh cũng không để y, đã vậy mùa đông giá lạnh như thế này chỉ cần chủ quan một chút Anh cũng sẽ bị cảm lạnh ngay. Vương Nhất Bác nhất quyết không về, Cậu phải ở đây cho đến khi Anh nhận lấy cơm hộp và đồ ăn mà mình làm ra thì trong lòng thiếu niên mới yên tâm hơn phần nào.

Vương Nhất Bác theo quán tính định đến gần kéo tay Tiêu Chiến lại phía mình như Anh lại nhanh hơn lùi lại phía sau mấy bước.

" CẬU BỊ ĐIẾC À? Tôi đã bảo là không ăn rồi cơ mà, nếu Cậu thích thì tự nấu mà ăn một mình, mấy ngày qua tôi vẫn sống tốt, không cần Cậu phải can thiệp vào".

" Nếu Anh không thích ăn cùng em cũng không sao nhưng cơm hộp và canh dinh dưỡng này phải ăn thật no,  Anh còn phải uống thuốc thì bệnh mới mau khỏi được".

" Cậu bị điếc thật hay là đang giả điếc đấy? Tôi khiến cái loại Cậu phải làm mấy thứ không ra gì cho tôi đấy à. Từ nãy đến giờ Cậu có hiểu tôi nói cái gì không vậy? Cậu không biết suy nghĩ sao?".

" Em.... Em... Chỉ là em đang lo cho Anh thôi tại sao Anh lại nói như thế? Từ trước đến nay em đã làm gì mà Anh không vừa lòng chứ? Em đã làm gì sai mà Anh lại ghét em như vậy?".

" Bản thân Cậu đã làm những gì thì Cậu tự hiểu lấy! Đã ghét thì cả đời này tôi cũng không ưa cái bản mặt của Cậu, đừng có lải nhải mãi ở đây, Cậu càng làm thế thì càng khiến tôi ghét Cậu thêm đấy". Nói xong Tiêu Chiến lập tức vứt bỏ cơm hộp và thứ đồ ăn trên tay của mình mới ban nãy Vương Nhất Bác đưa cho, Anh điên tiết ném chúng sang một bên, miếng thịt miếng rau ngon lành nhất cũng bị Tiêu Chiến dùng chân giẫm nát chúng ngay trước mặt Nhất Bác, Anh biết Cậu sẽ không nhìn thấy gì, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác có chút tức giận. Anh khiêu khích chua ngoa nói.

" Sao cơ! Cứng họng không nói được gì nữa à? Muốn đánh tôi sao? Tôi thách Cậu đấy".

" Sao cứng đầu như thế hả, ngang bướng không chịu nghe những lời mà em nói. Nhiều lần em đã tận tâm làm đồ ăn cho Anh mà Anh lại không coi nó ra gì, dù cho Anh có nhận lấy nhưng lại đổ chúng đi. Bao nhiêu công sức của em làm ra nhưng Anh đều coi thường. Anh nói Anh căm ghét em nhưng ai mới là người suốt thời gian qua phải chịu đựng những lời lẽ vô tục mà Anh thốt ra. TẠI SAO.... TẠI SAO ANH KHÔNG QUAN TÂM ĐẾN TÌNH CẢM CỦA EM?". Ban đầu là giọng nói tuyệt vọng nhưng ngay sau đó không thể kìm nén cảm xúc, Vương Nhất Bác lập tức gắt lên.... Được một lúc Cậu bắt đầu định thần lại tâm trạng, nấc nghẹn từng cơn nói trong đau khổ.

" Vậy bây giờ em là một kẻ mù, Anh có yêu em không? Sau này Anh có chấp nhận tình cảm này của em không? Tiêu Chiến, em yêu Anh, yêu Anh hơn cả mạng sống của mình... Vậy nên cầu xin Anh đừng mặc em".

" Đối diện với sự thật đi Vương Nhất Bác, tôi không yêu Cậu, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ vì Cậu mà rung động. Cậu ảo tưởng vừa thôi. Mấy cái thứ tình cảm ấy sao tôi phải để tâm đến làm cái gì? Cậu nghĩ Cậu là ai hả? Về bên Cậu chẳng khác nào cuộc sống xa hoa của tôi lập tức rơi xuống địa ngục, sống với Cậu chẳng khác nào sống với kẻ phế vật, tù túng khó khăn. Là tôi ngang bướng đấy, là tôi không ưa Cậu đấy... Mẹ kiếp bỏ ra! Đừng động vào tôi đồ dơ bẩn...."

Lúc Vương Nhất Bác đến gần đưa tay chạm vào Tiêu Chiến lập tức  Anh hất mạnh ra, mặc kệ Vương Nhất Bác đang đứng thẫn thờ ở đó bỏ về phòng. Tay Cậu buông thõng xuống như bị gãy, Anh bỏ đi rồi nhưng bản thân Cậu chẳng đủ can đảm để níu kéo được. Vương Nhất Bác ôm lấy ngực khó khăn thở từng hơi. Cậu chỉ biết cười khổ cho số phận bi thảm này.

" Vậy là kiếp này em đã thua thật rồi.... Em mãi là một kẻ bại trận dưới Anh.... Tại sao Anh lại không quan tâm đến tình cảm của em chứ? Khụ... Khụ".

Vậy là mọi thứ kết thúc thật rồi sao?

Vương Nhất Bác chỉ biết gục xuống, bàn tay đẫm đầy máu vì ban nãy ho khan cùng cơ thể thoi thóp đang chết dần chết mòn. Nước mắt đã rơi từ lâu. Cũng chẳng còn gì mà luyến tiếc với kẻ không thuộc về mình nữa. Mọi thứ giờ đây chỉ là một đống đổ nát. Mãi mãi Vương Nhất Bác vẫn là một kẻ thua cuộc, vĩnh viễn trái tim Anh không có bóng dáng của Cậu.

Vương Nhất Bác đi đến phía tiếng động ban nãy phát ra, chạm vào thứ đồ ăn bản thân kỳ công làm ra bị Tiêu Chiến làm thành ra như thế này mà lòng như thắt lại. Bao nhiêu công sức bỏ ra để lam nó, Cậu chỉ muốn nó bồi bổ cho Anh, muốn Tiêu Chiến đừng cứng đầu để cái bụng trống rỗng như vậy nhưng sau tất cả thứ mà Cậu muốn chẳng được đền đáp xứng đáng, Tiêu Chiến đã nhẫn tâm không tôn trọng, Anh nói không khiến Cậu phải nấu cho mình.

Vương Nhất Bác cẩn thận thu dọn lại đống đồ đạc lỉnh kỉnh ở trên sàn. Một tay một chân dọn sạch đống đổ bừa bộn ở phòng khách, nhặt lấy từng miếng cơm vụn bỏ vào cái sọt rác. Từng tên vệ sĩ bên ngoài nhìn vào cũng không thể tin được cậu chủ Tiêu của họ lại có thể dã man, độc ác đến như thế.

Nếu Vương Nhất Bác chấp nhận buông bỏ Anh sơm hơn thì chắc chắn sẽ không để bản thân phải rơi vào cảnh tối tăm như thế, nếu là người khác đối xử như vậy thì chắc chắn Nhất Bác sẽ chẳng bao giờ nhẫn nhịn mà trực tiếp phản kháng lại nhưng đối với Tiêu Chiến thì Cậu không thể, Cậu biết từ trước đến nay Tiêu Chiến đã không ưa mình nhưng chỉ muốn có được thiện cảm từ Anh, muốn Anh nhận ra thứ tình cảm này nên bây giờ Nhất Bác hiện tại mới  khổ tâm đến như thế.

Vương Nhất Bác trong lòng đau như cắt nhưng ông trời lại nhẫn tâm đầy đoạ Cậu đến bước đường cùng, càng không cho Tiêu Chiến nhận ra tấm chân tình này. Ngày qua ngày tâm trạng của Nhất Bác lúc nào cũng suy sụp, đều bị Anh buông ra những lời lẽ cay đắng,   bản thân đã chịu nhiều tổn thương nhưng chẳng được người ấy an ủi.

Hộp cơm vừa bị Tiêu Chiến vứt mạnh xuống sàn, Vương Nhất Bác chỉ biết lao lúng trong lòng rồi lủi thủi ra về. Cửa phòng cửa Anh vẫn đóng kín, có lẽ Tiêu Chiến vẫn còn tức giận vì chuyện vừa nãy.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Trở về nhà là một thân ảnh mệt mỏi ngồi ở chiếc bàn học đang sáng đèn, Cậu cẩn thận cắt bỏ từng phần len thừa bị rối tung lên rồi đan lại những phần bị thiếu, nếu Anh không thích đồ ăn Cậu làm ra thì đây chính là món quà cuối cùng trước khi ly khai nhân thế muốn trao tới Anh. Làm tất cả vì Tiêu Chiến có lẽ cả đời này Cậu cũng chẳng nhận được sự để tâm từ người kia. Cậu vừa đan lại nó tay vừa run rẩy đến nỗi cầm cái khăn cũng không nổi. Vết thương ở ngón tay trỏ vì bị dao cắt vào mà bây giờ vẫn chưa lành lại mà nó nó càng nặng hơn, Nhất Bác đã cẩn thận không để nó động vào nước lạnh nhưng vì làm đồ ăn cho Anh nên bắt buộc phải rửa qua rửa lại đến nỗi nơi đó càng bị nhiễm trùng nặng nề.

Vương Nhất Bác nhăn mặt cố chịu đau, bắt buộc phải đan xong bằng được nó. Cậu cầm nó trên tay rồi bản thân cũng cô đơn cười khổ.

" Vậy là mọi thứ từ sáng em chuẩn bị cũng như không! Mãi mãi Anh cũng chẳng hiểu được sự vất vả của em, giờ buông bỏ Anh thì không kịp rồi, vẫn là em ngu ngốc làm mọi thứ để  mãn nhãn tâm trạng của Anh nhưng Anh lại gạt bỏ.... Vậy là từ trước đến giờ em vẫn đâm đầu vào thứ tình cảm không thuộc về mình, là em không thể thấy rõ được bản chất con người Anh.... Mãi mãi Anh cũng chẳng hiểu cho em".

Còn gì hối tiếc nữa khi người mình yêu lại vô tâm tới mình. Cậu ước rằng hai năm trước bản thân không nên yêu Anh, không nên khiến bản thân nảy sinh ra tình cảm với Tiêu Chiến thì e rằng cuộc sống hiện tại của thiếu niên yên bình hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác hối hận rồi, Cậu hối hận vì bản thân lại yêu Anh đến điên dại, chẳng có cách nào thoát ra khỏi thứ tình cảm trớ trêu ấy. Nhất Bác không hiểu tại sao bản thân lại  đâm đầu vào yêu kẻ không có trái tim như Tiêu Chiến... Vương Nhất Bác tự trách bản thân mình tại sao lại ngu ngốc đến thế, nếu Cậu tỉnh táo hơn thì có thể buông bỏ được Tiêu Chiến từ ban đầu, mọi thứ bây giờ đã sụp đổ, vĩnh viễn Nhất Bác chẳng thể lấy lại được chính mình của người kia.

Tiêu Chiến bên này nằm trên giường, đưa đôi mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ đủ mọi thứ. Anh nghĩ về hộp cơm vừa nãy, cảm thấy bản thân mình có hơi quá đáng khi không chấp nhận nó mà lại vứt đi. Trong lòng có chút hối lỗi rồi lại nhìn ra phía cửa, chỉ biết nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra thành lời.

Tiêu Chiến biết cơm hộp và cặp lồng giữ nhiệt chứa canh dinh dưỡng đấy là cả công sức buổi sáng mà chàng trai ấy làm ra cho mình, nhìn vẻ mặt hớn hở của Nhất Bác mang hai thứ đó đến cho Anh cũng rất muốn nghe câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác là muốn Tiêu Chiến thưởng thức nó, muốn Anh hiểu được tấm lòng của Cậu, muốn Tiêu Chiến thấy được người con trai ấy vẫn luôn quan tâm đến giấc ngủ bữa ăn của Anh, một hộp cơm và canh dinh dưỡng tuy không có gì lớn lao nhưng nó chứa đựng cả tâm huyết mà Vương Nhất Bác đã gửi vào.

Trong lòng Tiêu Chiến có chút áy náy nhưng vẫn không thèm để tâm đến, nếu không ưa Cậu thì Anh vẫn giữ tính cách như vậy, Tiêu Chiến là  muốn nhìn thấy Nhất Bác phải đau khổ, muốn Cậu phải sống giằn vặt suốt cuộc đời về sau. Anh phũ phàng cười lạnh một tiếng.

" Mấy thứ mà Cậu làm ra cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, làm tất cả để vừa lòng tôi nhưng Cậu lại không nghĩ cho bản thân mình. Tự làm bản thân tổn thương rồi lại chịu đau đớn.... Hừ, loại chó má như Cậu thì sống như thế hết cuộc đời này đi".

Trong một không gian nhưng cả hai lại có tâm trạng khác nhau. Một người vẫn sống cô đơn trong góc tối, vẫn luôn là kẻ si tình, chỉ là một Vương Nhất Bác sầu đa cảm, Cậu chính là con ve sầu sống lủi thủi tại cuộc đời hoang vắng, còn Anh chính là phi điểu tự do tự tại, Tiêu Chiến muốn gì sẽ có cái đó. Anh chính là nuốt Bạch Nguyệt Quang duy nhất mà Nhất Bác cả đời này không muốn để mất, là một người quan trọng hơn những gì mà Cậu có, là người duy nhất có thể giúp Nhất Bác trải qua căn bệnh quái ác đang ẩn sâu trong người, Cậu nghĩ rằng Tiêu Chiến có thể cùng mình trải qua quãng đường đau đớn còn lại nhưng chính Anh lại là người thẳng tay bóp nát trái tim ấy.

Tiêu Chiến mãi là kẻ phũ phàng. Vĩnh viễn là một kẻ không có lương tâm, Cậu đã yêu Anh sâu đậm đến vậy nhưng Tiêu Chiến vẫn chẳng thể nhận ra. 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx