Chương 29#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến bị mẹ đưa về hai mẹ con trên xe nói chuyện rất gây gắt, Tiêu Chiến không hiểu sao hôm nay mẹ lại bị cái gì thường ngày mẹ của Tiêu Chiến đâu có như thế, vì bà là một người vợ hiền biết phụ trách công việc của chồng và một người mẹ ôn nhu hiền hòa,mà từ nhỏ Tiêu Chiến đã học theo, sao hôm nay bà rất là kì lạ,

"Mẹ... Mẹ nói cho nhi tử nghe đi sao hôm nay người bị sao vậy " Tiêu Chiến hỏi mẹ, nhưng bà vẫn quay qua phía cửa xe mà không trả lời anh,

"Mẹ... Người quay qua đây mà nói rõ chuyện này đi, đây đâu phải tác phong thường ngày của người đâu ạ " Tiêu Chiến thấy bà không trả lời, anh lại hỏi,

"A Chiến Chuyện này con hãy để mẹ giải quyết cho con" Lần này bà quay đầu lại mà nói với anh,

"Mẹ... Người " Tiêu Chiến chưa kịp nói hết xe đã chạy tới nhà, hai người vừa bước chân xuống chưa kịp vào nhà thì Nhất Bác đã chạy tới,

"Mẹ xin người, con quỳ xuống xin người hãy suy nghĩ lại được không, con không muốn xa Tiêu Chiến nữa đâu ạ " Nhất Bác liền quỳ xuống mà van xin bà,

"Tôi nói không là không, cậu có thời gian chạy theo chúng tôi, sao lại không ở nhà mà ký vào đơn ly hôn và giải quyết luôn " mẹ Chiến vẫn cứ một mật không đồng ý,

"Nhất Bác Cậu đứng lên đi, tôi sẽ thuyết phục mẹ mà, mau đứng lên " Tiêu Chiến thấy cậu quỳ liền xót xa mà kêu anh,

"Không em sẽ không đứng lên khi nào, mẹ chịu tha thứ cho và chấp nhận em" Nhất Bác cứng đầu không chịu đứng lên,

"Tùy cậu, A Chiến đi vào thôi nào " mẹ Chiến liền kéo anh vào mặc kệ anh mà quỳ ở trước cửa,

"Mẹ, con trai xin mẹ người đừng có như vậy, con thật lòng yêu Nhất Bác, và chấp nhận chịu khổ khi ở bên cậu ấy mà" Tiêu Chiến bị mẹ lôi vào nhà cũng liền quỳ xuống mà xin mẹ mình,

"A Chiến con mau đứng lên trước đi " Mẹ Chiến thấy anh bất ngờ mà quỳ xuống liền kêu con mình đứng lên,

"Mẹ...Chừng nào người đồng ý chấp nhận Nhất Bác con mới đứng lên" Tiêu Chiến cũng cứng đầu không thua gì Nhất Bác mà không chịu đứng lên,

"Đứa con này, sao con lại không hiểu cho mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi " Mẹ Chiến liền đau đầu mà nói với anh,

"Mẹ... Người chỉ cần chấp nhận cho chúng con bên nhau là tốt cho con rồi ạ " Tiêu Chiến cãi lại mẹ mình,

"Đứa con này, hôm nay còn dám cãi lại mẹ" Mẹ Chiến liền giận dữ thật là tức chết mà

"Xin lỗi mẹ, con trai bất hiếu rồi,xin mẹ đừng giận" Tiêu Chiến liền xin lỗi mẹ,

"Tùy con" Mẹ Tiêu Chiến không nói nữa liền bỏ đi lên lầu, tiếp đó anh đang quỳ thì nhớ lại Điềm Điềm còn phải đi học về, anh không muốn thằng bé biết chuyện này nên gọi cho Cố Ngụy chăm sóc cho Điềm Điềm tối nay giùm,

Cứ thế mà trời đã tối, dự báo hời tiết nói là hôm nay trời sẽ mưa lớn, quả là không sai mưa đổ xuống rất lớn, anh thấy trời đã mưa liền chạy ra cửa xem nhất Bác còn quỳ ở bên ngoài không, quả nhiên cậu vẫn quỳ bên ngoài, thì liền muốn chạy ra ngoài mà khuyên cậu đi về, thì cánh cửa đã bị mẹ Chiến khóa chặt không mở ra được, tất cả cánh cửa đều đã bị khóa,cậu đành đứng đấy đau lòng nhìn ra cửa mà khóc, cô quản gia thấy cậu như thế mà đau lòng liền đưa cho anh chìa khoá,

Anh mở cửa xong liền tay không mà chạy ra khuyên Nhất Bác đứng lên mà về nhà trước, nhưng khuyên mãi mà cậu vẫn cứng đầu không chịu đứng dậy thật là tức chết anh mà, cậu cũng hết cách mà cũng quỳ xuống theo cậu,

"Tiêu Chiến anh hãy vào nhà đi, trời mưa rất lớn, thân thể anh không được tốt, sẽ bị bệnh đấy, đây là chuyện của em gây ra, nên một mình em sẽ chịu trách nhiệm " Nhất Bác thấy Tiêu Chiến quỳ theo mình mà lo lắng cho sức khỏe của anh mà nói,

"Nhất Bác, đây là chuyện của chúng ta, tôi cũng có phần chịu trách nhiệm, tôi sẽ ở đây quỳ cùng cậu " Tiêu Chiến cũng nhất quyết không nghe theo mà ở lại bên cạnh cậu,

"Tiêu Chiến, anh đừng cứng đầu như thế " Nhất Bác lại khuyên anh,

"Nhất Bác, không nói nữa chúng ta là Vợ Chồng, phải đồng cam cộng khổ " Tiêu Chiến quay qua mà ôm cậu mà nói, Còn Nhất Bác thì không còn cách khuyên anh được nữa, thì liền ôm chặt anh vào lòng cứ thế trời đổ mưa lớn cả hai thì ôm nhau mà quỳ dưới mưa,

"Hai đứa trước hết, đứng lên cho mẹ đi" Cả hai đang ôm, thì nghe mẹ Tiêu Chiến đứng cầm dù, kế bên còn có mẹ của Nhất Bác,

"Mẹ...mẹ chịu chấp nhận cho chúng con rồi sao" Tiêu Chiến với Nhất Bác đồng thanh mà nói,

"Vào nhà trước đi, mẹ sẽ kể cho tụi con nghe, còn Tiêu Chiến con đang mang thai không thể dầm mưa được đâu, cả hai đứa mau đứng lên mà vào nhà đi " Mẹ của Tiêu Chiến liền kêu cả hai vào nhà,

"Mẹ... Sao mẹ biết " Tiêu Chiến ngạc nhiên mà hỏi mẹ mình, còn Nhất Bác cậu còn ngạc nhiên hơn,

"Không nói nữa, mau vào nhà hay là hai đứa không muốn ta chấp nhận" Mẹ Tiêu Chiến liền nói, còn cả hai thì gật đầu mà đứng lên đi vào nhà, Nhất Bác biết Tiêu Chiến đang mang thai mà lúc nãy còn quỳ dưới mưa liền vừa đi vừa dều anh, lúc đầu Nhất Bác muốn ẵm anh cơ, nhưng Tiêu Chiến lại không chịu,

"Hai đứa mau đi tắm thay đồ, kẻo bị nhiễm phong hàn" Mẹ Nhất Bác liền lên tiếng, cả hai liền dạ rồi đi lên lầu,

"Tiêu Chiến, anh là có thai thật sao" cả hai vừa vào tới phòng, thì Nhất Bác ôm anh vào lòng vui mừng mà hỏi anh,

"Ừm... Mới hôm nay phát hiện " Tiêu Chiến cũng ôm lấy cậu liền gật đầu trả lời cậu,

"Là lúc sáng, anh tới bệnh viện đúng không. Tiêu Chiến em rất vui" Nhất Bác liền vui mừng mà ôm chặt lấy anh,

"Nhất Bác...ưm "Tiêu Chiến chưa kịp nói hết liền bị Nhất Bác ôm chặt vào lòng mà hôn anh say đắm không muốn buôn anh ra,cả hai âu yếm hôn nhau thật lâu Nhất Bác còn chưa chịu dứt,

"Ưm... Nhất Bác đừng mà mau đi tắm đi nào, coi chừng bị bệnh đấy " Tiêu Chiến liền dứt môi cậu ra mà nói,

"Tắm chung nha" chưa kịp cho Tiêu Chiến đồng ý, liền tươi cười nham hiểm mà ẵm anh như công chúa mà chạy vào nhà tắm,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro