Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Vương Nhất Bác đang đeo earphone trong phòng tập bắn, thuần thục lắp đạn, giương súng, nhắm bắn, bóp cò, hắn đã bắt đầu quen sử dụng sản phẩm mới vừa sản xuất này, Beretta M92F, thân súng được chế tạo từ hợp kim loại nhẹ, hai băng đạn song song, gia tăng số lượng đạn bắn ra, có thể bắn liên tục 15 viên, bắn đến hồng tâm màu đỏ của bia, trên hồng tâm lủng lỗ chổ, nhưng từ xa nhìn lại, toàn bộ đạn đều tập trung vào trong một khoảng rất nhỏ lủng như tổ ong.

Vương Nhất Bác cười hài lòng, không phải bởi cảm giác cầm khẩu súng này rất tốt, cũng không phải bởi vì kĩ thuật của hắn càng lúc càng cao.

Mà giống như ngày đó hắn thượng vào cái mông lão nam nhân cũng giống như hồng tâm của cái bia ngắm bắn, rất nhỏ và rất chặt – hắn cảm giác phía dưới của mình có chút rục rịch, để bình tĩnh lại, hắn giơ súng tiếp tục ngắm bắn.

Ngay khi tiếng súng ngưng lại, gã mặt thẹo bên ngoài túm lấy Tiêu Chiến, cung kính cúi người, đối với gã mập mạp kia nói:

“Lí gia, người đã được đưa đến.”

Lí gia quay đầu, nhếch miệng nhìn Tiêu Chiến, đột ngột rút cái áo cộc đang bị nhét trong miệng Tiêu Chiến ra, dùng sức tát y một cái:

“Nói! Con đĩ 1505 ở đâu?”

Tiêu Chiến bị đánh bất ngờ không đỡ được ngã lăn ra đất, trời rung đất chuyển chỉ có thể kêu to:

“Tôi không biết, tôi không biết, tôi không biết!” A a! Tiêu Chiến sắp điên rồi, bọn hắc đạo này chẳng những gây áp lực tinh thần, đòi tiền y những ba nghìn vạn, lại còn lúc nào cũng động tay động chân, định không cho người khác sống nữa sao?

“Chẳng phải mày ba ngày trước cứu nó sao?”

Tiêu Chiến liều mang lắc đầu, nếu biết trước sẽ loạn lên như thế này, đánh chết y cũng sẽ không tự đi tìm phiền phức vào người!

Lí gia bất động thanh sắc nhìn gã mặt thẹo liếc một cái, người kia liền biết, túm lấy đầu Tiêu Chiến dúi xuống nền đá trên mặt đất, rút ra một con dao Thụy Sĩ dí vào mắt Tiêu Chiến, hung ác hỏi:

“Rốt cuộc có nói hay không!?”

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nước mắt đàn ông rớt lên tảng đá.

Bên trong phòng tập Vương Nhất Bác một lần nữa ngừng lại, có Lưu Hải Khoan tâm phúc của hắn nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhận ra lão nam nhân Tiêu Chiến kia. Lưu Hải Khoan theo Vương Nhất Bác đã lâu, hiểu rõ sở thích của Vương Nhất Bác biết Vương Nhất Bác có thể vẫn còn có hứng thú với Tiêu Chiến, liền tiến lên nói: “Thiếu gia, bên ngoài…”

Vương Nhất Bác tháo earphone xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ – Trừ cái tên Lí gia hắn cố ý quên đi không thèm để ý thì còn người đàn ông đang bị đè đầu xuống đất, bộ dáng đáng thương của y thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Cửa phòng tập vừa mở ra, Vương Nhất Bác nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, gã mặt thẹo cũng không thể không ngừng động tác.

Tiểu đệ Lí gia bên cạnh lập tức dâng lên tách trà.

Vương Nhất Bác liếc nhìn người kia một cái, Lí gia thấy vậy liền muốn tranh công mắng to: “Cái tách gì bé như ngón tay!? Còn không đem chai nước suối lại đây?”

Kế quả là một chai nước khoáng Evitan còn chưa khui được mở ra trước mặt Vương Nhất Bác, hắn cuối cùng mới nhận lấy rồi uống.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ uống nước đã bị mở ra, rất cẩn thận giống như cha hắn.

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi phòng tập liền nhìn ra kẻ bị trói như đòn bánh tét, đầu bị đè trên mặt đất kia là lão nam nhân ba ngày trước. Tiêu Chiến không nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng biết chung quanh đột nhiên im lặng khác thường, liền hiểu là ác ma đã đi ra rồi, y càng thêm lạnh run, hận chính mình không thể bị đè lún vào đất luôn cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro